Chương 8: NGÀY 8

Một nhóm ba người bao gồm tôi, Gobukichi và Gobumi hôm nay ra ngoài đi săn. Dù sao thì, trong vài ngày qua thì chúng tôi đã được trang bị đầy đủ, mặc dù trang bị cùi bắp đến nỗi tôi không biết thế này có được tính không.

Trong số những chiếc sừng, tôi chọn 2 cái tương đối lớn để cầm hai tay. Đề phòng trường hợp lỡ như tôi bị đánh trúng, tôi đã chế tạo một cái giáp thân đơn giản đầy khoảng trống bằng cách dùng dây leo buộc những chiếc sừng còn lại gắn chặt quanh cơ thể. Những chiếc sừng cứng đến bất ngờ, nhưng đối với những loại tấn công như thọc thì bộ giáp có hơi bị ít tác dụng, tuy nhiên đối với những đòn tấn công bình thường thì bộ giáp khá hiệu quả. Chừng này chắc đủ để đảm bảo rằng tôi không nhận bấ t cứ vết thương nghiêm trọng nào.

Gobukichi đeo giáp ngực gỗ và sử dụng một cây chày. Cây chày to đến nổi cậu ta phải dùng cả hai tay để giữ nó, và tay cầm thì tôi dùng mấy cái sừng mài lại nhỏ hơn. Mà, trong chúng tôi thì hắn là đứa trâu nhất kiêm luôn đứa ngu nhất, nên khi tấn công đều dùng hết sức là phong cách mà hắn có thể dùng tốt nhất để tạo lợi thế.

Cùng với những phế liệu từ da Thỏ sừng và những mảnh cứng của dây leo, tôi đã chế tạo được một cây gậy ná đơn giản, củng cố thêm khả năng tầm xa của Gobumi-chan. Cô ấy dùng những hòn đá xung quanh như những viên đạn, và làm hậu phương hỗ trợ cho bọn tôi để đối phó với những bọn như chim chóc, và quan trọng hơn là chuyên tấn công tầm xa. Hiện tại thì cô ấy không được trang bị giáp trụ, nhưng nếu có thời gian thì tôi cũng muốn tạo cho cô ấy một bộ. Nhân tiện thì, những tấm khố rách rưới vẫn còn đang được sử dụng. Tôi muốn đồ mới. Với số lượng vật phẩm tăng lên thì nó sẽ sớm đến thôi.

Với Gobukichi là tiên phong, tôi ở tầm trung, và Gobumi-chan ở phía sau yểm trợ, đội hình này hiệu quả không ngờ, nên hôm nay ngoài Thỏ sừng còn được thêm con mồi mới. Một là rắn độc với chiều dài là 60cm, đường kính khoảng 6cm, bao bọc bởi vảy đen và có hoa văn lốm đốm. Có cả thảy 3 con và tôi đặt tên chúng là “Rắn đêm” (tên tạm thời). Con mồi khác là một con dơi, mặc dù tôi sợ rằng đó là một loài gì khác, chúng không thể không nổi bật vì đôi cánh cứ lấp lánh bảy màu khác nhau. Bọn tôi tìm thấy một con và tôi gọi nó là “Dơi bảy màu”(tên tạm thời). Con thứ ba thì bạn sẽ biết ngay nếu như kết hợp tê tê và lửng chó lại với nhau, lưng nó được bao phủ bởi một lớp vỏ cứng. Bọn tôi bắt được hai con và tôi đặt tên nó là “Tanuki vỏ giáp”(tên tạm thời). Và lần này, theo thói quen bọn tôi bắt được hai con Thỏ sừng. Đúng là một kết quả tuyệt vời.

Tuy nhiên, Gobukichi và Gobumi nhìn chằm chặp vào tôi, dường như đang bóng gió gì đó với đôi mắt tròn xoe dễ thương trong khi không thể kiềm chế nổi nước dãi. Ờ thì, không phải là tôi không hiểu họ. Nếu là mấy đứa Goblins khác thì chắc chắn sẽ lao vào xâu xé đống chiến lợi phẩm ngay tại chỗ, do tôi muốn lấy những phần dùng được để chế tạo vũ khí, nên so với ăn chúng thì tốn thời gian hơn nhiều.

Tôi cũng muốn cắt mọi thứ ra trong một lần, nên chúng tôi không ăn vào giữa lúc đi săn. Nên tôi hiểu tại sao hai đứa này lại đói như vậy. Nhưng tôi phớt lờ nó đi, tiếp tục công việc. Khi họ ôm đầu thất vọng thì tôi thấy như thế là đủ rồi. Ờ thì, cũng chẳng còn cách nào khác.

Sau khi lấy sừng của Thỏ Sừng, tôi ném cơ thể nó cho Gobumi và Gobukichi. Tôi cũng muốn miếng da của nó, nhưng bộ dạng chảy dãi của Gobumi và Gobukichi nhìn thật không nỡ. Không biết vì sao mà Gobumi và Gobukichi lại nhìn tôi bối rối sau khi nhận được phần thịt.

Mặc dù tôi bảo hai đứa không được ăn nhưng lại đưa hai đứa thức ăn, nên chắc hai đứa không biết phải làm gì, thế là lần này tôi nói: “Vì việc này sẽ tốn thời gian, nên cứ tự nhiên mà ăn đi”. Sau khi nhìn khó xử một lúc, Gobukichi và Gobumi nhai lấy nhai để miếng thịt. Cả hai Goblins đều có vết máu dính quanh miệng.

Dời mắt đi, tôi quyết định đầu tiên nên tách lớp vỏ của Tanuki vỏ giáp. Vì tôi không thể phá lớp vỏ với sừng của Thỏ sừng, tôi không có lời phản đối nào để dùng nó để chế tạo giáp. Con dao giả tôi làm vào hôm qua từ nguyên liệu nhìn như hắc thạch trở nên hữu dụng. Mặt cắt của nó không được chuẩn lắm, nhưng so với dùng sừng thì nó còn tốt hơn.

Tôi đã biết cách để tháo rời nó, tuy nhiên có vẻ như vỏ của Tanuki Vỏ Giáp dính vào da của nó luôn, nên cắt luôn lớp da dính với lớp vỏ thì dễ dàng hơn hẳn. Sau một hồi chật vật, tôi cuối cùng cũng có thể tháo bỏ được toàn bộ lớp da cùng với vỏ và một thông báo bí ẩn vang lên lần nữa.

[Goburou đã thu được da và vỏ của giáp thú!!]

Như bình thường tôi nghĩ, ‘Quái gì thế này?’ Tuy vậy, tôi sớm nghĩ rằng mình nên mặc kệ nó vậy. Tôi quyết định cũng ăn chút trước khi tiếp tục, tôi xé tim, não, chân phải của Tanuki Vỏ Giáp ra thành từng mảnh và ăn chúng. Tôi đưa số còn lại cho Gobumi và Gobukichi. Vẫn còn một ít thịt còn lại. Song, thịt của Tanuki vỏ giáp ngon vồn! Cảm giác khi nhai nó đúng chuẩn tuyệt vời. Hương vị hòa lẫn với nhau một cách hoàn hảo. Aah, tôi sẽ thử ăn một ít vỏ để xem nó thế nào.

Đã học kĩ năng [Vỏ Phòng Vệ].

Mới nhai chiếc mai một ít, tôi đã học được kĩ năng. Có vẻ như là do tôi đã ăn tim, não và chân phải lúc nãy. [Vỏ phòng vệ] là kĩ năng mà khi sử dụng những vật được làm từ vỏ hữu cơ tăng khả năng phòng thủ, tăng tỉ lệ đỡ sát thương và giảm tỉ lệ bị trúng đòn chí mạng. Phải,đây quả là một kĩ năng khá tuyệt. Hời, có hời rồi. Tuyệt, với cách làm từ vừa rồi, lần này tôi lột da những con Tanuki Vỏ Giáp nhanh hơn hẳn.

Ở chỗ làm trước kia, tôi đã quá quen với mổ xẻ các loại sinh vật, chỉ cần biết được bí quyết thì cái gì cũng dễ dàng. Lần này tôi ăn phân nửa số thịt và phần còn lại thì tôi ném cho Gobukichi và Gobumi, sau đó tôi ăn thêm một ít vỏ để tăng một ít cấp độ cho [Vỏ Phòng Vệ]. À, gọi nó là cấp độ cũng chỉ là tự tôi gọi vậy, để cho nó dễ hình dung h ơn và chẳng hề có ý nghĩa đặc biệt nào đằng sau nó hết. Chỉ cần hiểu rằng kĩ năng đã mạnh hơn trước là đủ rồi.

Tiếp theo, tôi bắt đầu xử lí con Dơi Bảy Màu. Tôi tháo toàn bộ chiếc cánh bảy màu đẹp đẽ đó, và rút mấy cái răng nanh dùng để hút máu ra. Rồi tôi xẻ thịt và chúng tôi cùng ăn. Thịt của bé bảy màu rất mềm và nếu so với Tanuki vỏ giáp, phải, rất ngon. Hoặc tôi nên nói sao nhỉ, kể từ khi trở thành Goblin, toàn bộ thực phẩm mà tôi ăn đều rất ngon.

Không lẽ vì khẩu vị của tôi đổi khác do tôi được sinh ra thành loài khác? Mà tôi cũng chẳng quan tâm mấy. Tôi e rằng tôi không nhận được kĩ năng nào từ con dơi, tuy nhiên thể chất của tôi có vẻ như được tăng lên một ít, và sau bữa ăn no thịt này, cơ thể tôi cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.

Năng lực ESP của tôi [Hấp Thụ] không chỉ cho tôi những kĩ năng như [Vỏ phòng vệ], mà còn nâng cao sức mạnh vật lý, khả năng phòng thủ, sinh lực và v.v, cho nên cường hóa cơ thể là điều khiến tôi cực kỳ cảm kích. Tôi tự hỏi liệu có phải năng lực ESP hình thành từ trong linh hồn? Tôi có cảm giác rằng mình từng nghe một học giả nổi tiếng viết về một học thuyết là [Khơi dậy năng lực trong những người phù hợp do bị nhiễm virus đặc biệt], chắc là chưa.

Sau một lúc suy nghĩ, tôi nhận ra thật vô nghĩa khi chứng thực cái vấn đề này, và biết thì nó cũng chẳng hề có ý nghĩa thực tiễn nào nên tôi bỏ qua luôn. Cuối cùng, tôi chuyển sự quan tâm của mình đến món chính ngày hôm nay, ba con Rắn Đêm.

Đầu tiên thì tôi cắt đầu rắn bằng con dao hắc thạch của mình, nhưng vì da rắn quá cứng, lưỡi của một trong những con dao bị mẻ. Khi tôi treo nó lên và thử cắt nó lần nữa, cái đầu mới bị cắt ra. Tôi lột tấm da rắn vì nghĩ có thể làm được thứ gì đó với nó. Tôi đưa cho mỗi đứa Goblin một con rắn với cái đầu bị cắt ra và da bị lột.

Nó ngon đấy. Đúng rồi, nếu được nhúng trong sake và nướng, thì y chang như Kabayaki (Lươn nhúng tương nướng), tôi nghĩ nó ngon cỡ đó đấy. Chỉ cần tưởng tượng thôi thì tôi cũng đã chảy nước dãi. Món thịt giòn và hơi cứng của Thỏ Sừng và Tanuki Vỏ Giáp rất ngon, và miếng thịt siêu mềm của Dơi bảy màu cũng tuyệt nữa. Tuy nhiên, so hương vị thì Rắn Đêm vượt trên cả bọn. Vị ngon này khiến chúng tôi chẳng muốn đoái hoài gì đến công việc nữa, và cả ba Goblin ngấu nghiến phần thịt của mình.

Đã học kĩ năng [Đo nhiệt].

Đã học kĩ năng [Kiểm soát độc rắn].

Đã học kĩ năng [Kháng độc].

Đã học kĩ năng [Cảm nhận hiện diện].

Đã học kĩ năng [Tà nhãn].

Tôi học được năm kĩ năng. Hình như nếu so với tôi lúc này, Rắn Đêm không phải dạng vừa đâu. Khi tôi ăn thứ gì đó mạnh hơn mình, xác suất tôi nhận được kĩ năng là rất lớn. Đây là một trong những đặc tính của kĩ năng [Hấp thụ]. Nhưng nhận được một lúc năm kĩ năng thì đúng là lần đầu. Chắc là vì Goblin là một loài yếu ớt.

Tôi cảm thấy rất thỏa mãn với thành quả của những ngày này. Những chiếc nanh độc chắc có thể được dùng làm vũ khí, nếu mà Gobukichi và Gobumi – 2 Goblin không có [Kháng độc] chỉ cần sơ ý bị nó làm trầy da, thì hai đứa sẽ ngay lập tức nằm đó mà thoi thóp. Tệ nhất là hai đứa chết không kịp ngáp.

Bên canh đó, lần này tôi cũng nhận được kĩ năng [Kiểm soát độc rắn], tôi có thể dùng kỹ năng này ếm độc vào đỉnh của chiếc sừng mà tôi đang dùng. Nếu tôi không cầm trực tiếp thì không thể sử dụng được kĩ năng này, nhưng so với nanh độc thì nó an toàn hơn nhiều. Cho nên đề phòng trường hợp có chuyện, tôi một mình xơi hết cả ba cái đầu rắn. Bởi vì cách này an toàn hơn.

Phải, độc tố (thứ hoàn toàn vô hại đối với tôi là do hai kĩ năng [Kháng độc] và [Hấp thụ] hoạt động đồng thời) chỉ làm cho đồ ăn ngon hơn bằng cách nhỏ thêm ít nọc vào đồ ăn. Tuy nhiên, hai đứa Goblin đang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ghen tị. Này, nếu mà ăn cái này là hai đứa chết đó, biết không?