Chương 12

Trong chớp mắt, Lương Sam phảng phất lại nghe được một tiếng "Chị gái", ở giữa còn xen lẫn tiếng chậc chậc tràn đầy sắc khí.

Dứt ra từ trong suy nghĩ, sau khi ho nhẹ một tiếng cô nói: "Điều này sao có thể nghe đủ chứ." m cuối cao trên giống như một cái móc, câu được nam sinh trẻ tuổi không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống biểu lộ rõ ràng giờ phút này cậu cũng không bình tĩnh.

Hai người đã thêm wechat của nhau, sau đó sẽ phát triển như thế nào trong lòng đều biết rõ ràng, nhưng có thể phát triển tới bước nào thì không ai nói chính xác.

"Nhưng hôm nay không được", Nghe có chút tiếc nuối, giọng nói cũng không còn ý tứ mê hoặc như vừa rồi: "Bây giờ tôi đang ở ký túc xá, lần sau nhất định."

Lương Sam nhớ tới cậu còn ở ký túc xá, không khỏi tò mò những âm thanh bình thường đăng trên Wechat đều ghi lại như thế nào.

Đối diện dường như nhìn thấu tâm tư cô qua điện thoại, nói tiếp: "Lúc tôi ghi âm không ở ký túc xá."

Cũng không nói rốt cuộc cậu ghi âm ở đâu, cậu không muốn nói, Lương Sam cũng không hỏi nữa. Nếu ở ký túc xá không tiện, cô cũng không nhiều lời với cậu nữa, vừa đi công tác trở về, cô chỉ muốn cúi đầu ngủ một giấc.

Lương Sam tự nhận mình không để lại bất cứ dấu vết nào có thể phán định tuổi tác của mình trên mạng xã hội: "Cậu gọi ai cũng là chị gái?"

"Tôi đoán", m thanh tản mạn, nghe không đứng đắn, bây giờ lại mang theo một chút bất đắc dĩ không dễ phát hiện: "Tôi đã nói trước kia tôi chưa từng như vậy."

"Được rồi, nếu cậu biết đoán như vậy, vậy cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi."

"Tôi không đoán, tuổi tác không quan trọng." Nam sinh không sao cả nói.

Lương Sam nhịn không được cười nhẹ: "Giác ngộ cao như vậy em trai, lỡ như tôi lớn hơn cậu rất nhiều thì sao."

Đối phương cũng không hỏi cô kết luận "lớn hơn rất nhiều" này là như thế nào, chỉ là có chút xấu hổ sửa lại: "Đừng gọi tôi là em trai."

"Được, không nói chuyện với cậu nữa, tôi muốn đi ngủ." Buồn ngủ nói tới là tới, cô uể oải quay đầu ngáp một cái: "Đã nói lần sau nhất định nha."

"Được", Đối phương cũng bất giác cười ra tiếng: "Ngủ ngon."

m cuối nhẹ nhàng dâng lên, làm cho người ta thoải mái như đắp chăn vừa mới được phơi nắng, Lương Sam cảm thấy ấm áp, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Sau tiếng "tít tít", cuộc gọi thoại kết thúc.

Lúc này Lương Sam mới chú ý tới ảnh đại diện wechat của nam sinh, cô mở rộng, nam sinh trong ảnh mặc đồng phục bóng rổ không tay ngồi ở trên ghế dài, thông qua khán đài phía sau có thể thấy được đây là ghế ở khu nghỉ ngơi trong sân bóng rổ, hai khuỷu tay của cậu lần lượt chống ở trên đầu gối trái phải, quần đùi không đến đầu gối tản ra treo ở trên đùi đang gập lại.

Hình ảnh chỉ có thể nhìn thấy bắp chân thon dài cường tráng của cậu, trên tay cầm điện thoại di động không biết đang nhìn cái gì, bởi vì đội mũ lưỡi trai cúi đầu cho nên cũng không thể nhìn thấy mặt, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc hơi dài của cậu từ mép mũ lưỡi trai lộn xộn nhô ra một đoạn, ngoan ngoãn dán ở trên cổ trắng nõn, lộ ra xương quai xanh kia càng thêm gợi cảm.