Chương 12

16.

Tôi cảm thấy cái chế.t đang đến rất gần.

Tôi không ăn được gì.

Ăn cái gì là nôn cái đó.

Truyền nước cũng vô dụng.

Cả mu bàn tay đầy vết kim đâm.

Cả người chỉ còn da bọc xương.

Tôi phải lo hậu sự của mình.

Tôi không nói với Mộ Minh, cũng không nói với dì giúp việc.

Tôi nhờ ông nội Mộ, người duy nhất tôi có thể dựa vào trên thế gian này.

Mộ Minh và dì giúp việc bị tôi đẩy ra khỏi phòng, chỉ giữ lại một mình ông nội Mộ.

Tôi nhờ ông đem số tài sản còn lại làm từ thiện dưới danh nghĩa của tôi. Tôi biết ông không cần tiền, bởi ông có quá nhiều tiền rồi.

Tôi nhờ ông chôn cất tôi bên cạnh bố. Tôi nói áo liệm và hộp đựng tro cốt đều nằm trong nhà cũ của hai bố con. Tôi đưa chìa khóa cho ông, tiện thể nhờ ông bán căn nhà đi.

Tôi còn nói chi tiết những lời thầy phong thủy từng dặn dò tôi, hy vọng ông có thể làm theo lời thầy, giúp tôi an táng.

Sau khi tôi nói xong, ông nội Mộ hỏi tôi: “Không có di ngôn sao?”

Tôi nghĩ một lúc.

Đúng là không có.

Tôi không có đời sau, cho nên cũng không cần suy nghĩ đến chuyện này.

Tôi cũng không có người tình, cho nên không cần biểu đạt sinh tử ly biệt.

Cứ như thế này thôi là được.

Ông nội Mộ âm thầm nhìn tôi, chậm rãi nói: “Ông có chuyện muốn nói với con.”

Tôi nhìn ông.

Tốt nhất đừng là chuyện liên quan đến Mộ Minh, tôi không có hứng thú.

“Lâm Du Du vòi tiền Mộ Minh, bị Mộ Minh báo cảnh sát, cảnh sát lại tra ra cô ta hút m.a tú.y. Nếu không ngoài dự liệu thì sẽ bị phạt tù ba năm trở lên.”

Tôi cố gắng kìm nén nụ cười của bản thân.

Vẫn là ông nội Mộ đối với tôi tốt nhất.

Ông biết tôi muốn nghe điều gì.

“Thật sự không cần ông ở bên cạnh con sao?” Trước khi rời đi, ông nội Mộ lại lần nữa hỏi tôi.

“Con muốn ở một mình, muốn an tĩnh rời đi.”

17.

Ngày tôi qua đời, trời âm u.

Lúc ấy trời đã vào đầu hạ.

Tôi chiến đấu với bệnh tật tròn một năm.

Tôi nhờ dì giúp việc đẩy xe lăn ra gốc đại thụ.

Hình như tôi đã thân thuộc với nơi đây.

Vừa chớp mắt đã trôi qua nửa năm.

Tôi nhìn bầu trời xám xịt, nói: “Dì ơi, cháu muốn ăn kẹo hồ lô.”

Dì giúp việc hơi ngây người rồi lập tức đáp lại: “Được, để tôi đi mua cho cô.”

Bà đi rồi.

Bước đi rất nhanh.

Có lẽ là to muốn sớm quay trở lại.

Nhưng bà không biết rằng.

Tôi sẽ không ăn nó.

Tôi chỉ muốn bà cảm nhận được một lần, cảm giác cầm kẹo hồ lô trong tay, mà không thể đợi người mình mong ngóng quay trở lại, rốt cuộc như thế nào.

Đừng hỏi tại sao tôi lại phát hiện ra thân phận của bà.

Thời gian lâu dần, từ từ liền biết thôi.

Nhưng tôi chưa từng biểu hiện ra rằng tôi biết, bởi bà không xứng đáng để tôi tha thứ.

Giống như Mộ Minh.

Không xứng đáng để tôi mềm lòng.

Trước mắt ngày một tối, sự tỉnh táo cũng dần mất đi.

Khoảnh khắc khép đôi mắt lại, dường như tôi nhìn thấy bóng dáng của Mộ Minh.

Thấy anh ta đang điên cuồng chạy tới.

Anh ta biết tôi ghé.t anh ta, cho nên dù cho đoạn thời gian này anh ta luôn trông nom tôi, song cũng chỉ đứng từ xa nhìn, không dám lại gần tôi.

Giờ khắc cuối cùng, tôi cũng không thể để anh ta lại gần được.

Tôi dùng tất cả sức lực cuối cùng.

Giơ ra ngón giữa.

Cú.t cmn cho khuất mắt tôi!

(HOÀN CHÍNH VĂN)