Chương 4

6.

Làm phẫu thuật xong, tôi như mất nửa cái mạng.

Tôi hôn mê hai ngày, nhưng tôi lại cảm thấy, đây giống như một giấc ngủ sâu.

Nếu như cái chế.t cũng như thế này, vậy thì cũng không được coi là khó chịu.

Bác sĩ nói, ca phẫu thuật phá tha.i và cắt bỏ tử ©υиɠ của tôi rất thành công, nhưng tế bào un.g thư đã di căn, cũng có nghĩa là, thời gian còn lại của tôi ngày càng ít ỏi.

Hai tuần sau, tôi được ra viện.

Bác sĩ căn dặn đi căn dặn lại, nhắc tôi một tháng sau quay lại để tiếp tục làm hoá trị.

Ngày ra viện cũng là ngày thời kỳ tạm lắng trước ly hôn kết thúc. Tôi nhận được điện thoại của Mộ Minh.

"Khương Nam, bao lâu nữa cô mới đến?"

"Hai mươi phút."

Tôi đến cục dân chính*.

*Ở bên Trung họ ra cục dân chính để làm thủ tục ly hôn

Mộ Minh đã đợi đến độ mất hết kiên nhẫn.

Anh ta nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi một hồi, cuối cùng dừng lại trên bụng tôi

"Phá rồi." Tôi kéo căng áo xuống, để anh ta nhìn rõ chiếc bụng phẳng lì của tôi.

Hai tuần trôi qua, tôi đã gầy đi rất nhiều.

"Khương Nam, cô thật sự rất khó nhìn, gầy đi lại càng khó nhìn. Nhìn cô lúc này đúng là xấu chế.t đi được."

"Trong mắt anh tôi đã từng đẹp bao giờ à?"

Mộ Minh nín miệng lại.

"Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian."

Tôi đi vào cục dân chính.

Sau khi làm xong thủ tục, tôi lập tức nhanh chóng rời đi.

"Khương Nam!"

Mộ Minh gọi tôi lại.

Tôi quay đầu nhìn, bắt gặp vẻ mặt khó chịu của anh ta.

Có lẽ thời gian gần đây, tôi khiến anh ta nhìn bóng lưng của mình rời đi quá nhiều lần rồi.

Hồi còn yêu anh ta, mỗi lần tiễn anh ta đi, tôi đều đứng nguyên tại chỗ ngây ngốc một tiếng đồng hồ, cảm nhận hơi ấm của anh vẫn còn phảng phất quanh đây.

Mộ Minh của hiện tại, đúng là khó mà chịu được sự thay đổi này của tôi.

"Cùng tôi về Mộ gia một chuyến, thông báo tin này với mọi người."

"Không cần đâu..."

"Khương Nam, cô chơi tôi đấy à? Ban đầu là cô nói, sẽ không liên luỵ đến tôi!"

"Ông nội Mộ đã biết rồi."

Mộ Minh nhìn tôi.

"Lúc tôi đi bệnh viện ph.á thai, không phải anh là người nói cho ông sao?"

Tôi hiểu rồi.

Sở dĩ Mộ Minh nói cho ông nội Mộ, không phải là do Lâm Du Du không thể sinh con gì đó, mà là do anh ta sợ không hoàn thành nhiệm vụ mà ông nội giao.

"Tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện với ông rồi, ông sẽ không trách anh đâu." Tôi nhắc lại lần nữa.

Sau đó, tôi rời đi.

"Cô muốn đi nhanh như vậy sao?"

Mộ Minh giữ lấy tay tôi.

Tôi né tránh.

Anh ta lại túm lấy tóc tôi.

Tóc giả của tôi rơi xuống.