Chương 2: Gặp Gỡ Và Mở Lòng

Thoáng chốc cậu đã bắt đầu học năm cuối cấp 3, ngày nhận lớp cậu nhìn thấy hình bóng quen thuộc cứ ngỡ sẽ không gặp lại lần nữa, là cậu trai đã đâm vào cậu một năm trước.

Lại một lần nữa chuyện cậu không ngờ xảy ra, cậu được cô chủ nhiệm sắp xếp ngồi chung bàn với người đó. Không hiểu sao cậu ta lại nhận ra Nhất Trí ngay lập tức lại còn bắt chuyện với cậu trước.

Cậu ta: "Ahh... Là cậu, mình đã từng làm cậu té, nhưng lúc đó do mình khá bận nên không đưa cậu đến phòng y tế được. Nhưng chuyện cũng qua lâu rồi thôi từ nay ngồi chung bàn nhớ chiếu cố mình nhe hìhì".

Câu nói này của anh khiến cả lớp học cả Nhất Trí đều há hốc mồm kinh ngạc. Một người luôn bị cả trường cô lập như cậu nay lại có người muốn kết bạn.

Chuyện này nhanh chóng đã được cả trường biết, mặc dù cậu luôn ngó lơ anh. Ai mà ngờ anh lại dai như đỉa, cứ bám riết cậu không tha từ phòng học đến căn tin đến cả thư viện nơi mà Nhất Trí nghĩ ngơi cũng bị tên này quấy phá.

Nhất Trí tức giận nói: "Này! Rốt cuộc là cậu muốn gì từ tôi hả?!".

Ngọc Duy nở một nụ cười ngây thơ: "Tất nhiên là muốn kết bạn với cậu rồi hihi".

Nhất Trí: "Cậu bị điên à?! Không biết tôi là ai sao mà vẫn muốn chơi với tôi?!".

"Biết chứ, biết chứ cậu là Lưu Nhất Trí học sinh lớp 12A4 và là bạn cùng bàn với tôi đúng không?".

Đến nước này cậu cũng chỉ bất lực, để cho tên này liên tục đu bám theo cậu. Theo thời gian hai người họ như hình với bóng, mặt dù sau lưng họ luôn có những lời chế giễu. Nhất Trí vẫn biết chứ vì cậu đã xem tên này là bạn rồi, nhưng có lẽ tên ngốc bên cậu hình như chẳng màng quan tâm đến những lời thị phi đó.

Nhất Trí tốt nghiệp cấp 3 rồi anh cũng vậy, hai người cũng đã chụp ảnh với nhau. Cậu lên đại học thế éo nào tên này cũng học chung đại học với cậu, ở chung một ký túc xá nhưng khác khoa. Anh theo học Vẽ Tranh vì vốn từ nhỏ anh đã có thiên phú xuất sắc về hoại hoạ trong khoa vẽ không ai là không biết đến tên Ngọc Duy, còn cậu thì muốn có công việc ổn định sau này nên đã chọn Marketing.

Hai người sớm tối bên nhau cậu... Cũng đã... Có tính cảm với anh. Nhưng cậu biết nếu nói ra không chừng người bạn duy nhất chấp nhận con người cậu cũng không còn nữa.

Hôm nay là ngày nghỉ anh một hai muốn dẫn cậu đến một nơi cậu cũng chỉ có thể bất lực mà chấp nhận. Đến nơi cậu không thể tin khung cảnh trước mắt nó đẹp tựa tranh vẽ, những bông hoa hướng dương đong đưa theo gió dưới ánh hoàng hôn.

Cảnh đẹp này cậu chưa bao giờ được nhìn thấy, trong lòng bất giác vô cùng vui vẻ. Cậu ngoảnh đầu nhìn anh tay giữ chiếc nón cỏ, trên môi nở nụ thật tươi kết hợp với bình minh đỏ rực và vườn hoa hướng dương đó.

Ngọc Duy ngơ người nhìn như đã đấm chiềm vào nụ cười đó. Hình như anh đã quyết định làm gì đó đi lên phía trước, gương mặt đỏ ửng: "Lưu Nhất Trí mình... Mình thích cậu xin hãy hẹn hò với tớ!".

Một câu nói quá đột ngột khiến cậu trở tay không kịp. Nhất Trí chưa từng nghĩ đến chuyện người mình yêu cũng yêu mình, điều này khiến cậu quá đỗi hạnh phúc rồi.

Cậu lấy tay che đi những giọt nước mắt hạnh phúc, anh dịu dàng, kiên quyết hỏi lần nữa: "Làm người yêu mình được không?".

"Ừm tất nhiên là được... đồ ngốc!!".

Nhất Trí không kiềm được nữa những giọt nước mắt lăn dài. Anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước đó, rồi từ từ chuyển xuống đôi môi đang khẽ run của cậu. Một làn gió lớn thổi qua hai người họ chiếc nón cỏ bay lên cao.

Anh là người đã chấp nhận con người cậu, mặc kệ mọi lời thị phi ở bên cậu, quan tâm cậu. Cũng là người đã khiến cho cả thế giới của cậu như bừng sáng, khiến cho cậu có thể nở lại nụ cười thật tươi như xưa.

Hai người yêu nhau cùng trải qua những ngày lễ quan trọng, chao cho nhau những món quà ý nghĩa, cùng nhau sẻ chia cay đắng ngọt bùi của cuộc sống.

Dần dần Nhất Trí mở lòng hơn với mọi người cũng quen thêm rất nhiều người bạn mới, vì bây giờ cậu không còn một mình nữa. Cậu đã có anh luôn ở phía sau cổ vũ cho mình.

Sau này cậu mới biết thật chất anh đã luôn để mắt đến cậu, nhưng vì cậu lạnh lùng ít nói nên anh cũng chỉ quan sát từ xa. Lúc đυ.ng phải cậu ở hành lang cũng là do anh cố ý, mặt dù đã để lại tên và lớp nhưng vẫn không thấy cậu đến tìm. Đến năm cuối cấp 3 anh đã lấy hết dũng khí để làm quen với cậu, mặc dù cậu luôn bơ anh nhưng anh vẫn kiêng trì cho đến hôm nay, anh đã gặt được hái được thành quả của mình sau bao năm đu bám không ngừng.