Chương 4: Mừng Anh Trở Về Nhà.

Khóc xong rồi, cậu thẩn thờ lê thân xác mệt mỏi như chẳng còn tí sức nào về tới nhà. Nhà.... là căn nhà nhỏ ấm áp của hai người họ, nhưng... bây giờ sao lại rộng rãi và lạnh lẽo đến thấu tâm can như vậy.

Cậu đảo mắt một vòng quanh nhà, những vật dụng nhỏ nhắn của anh và cậu vẫn còn ở đây. Trên chiếc ghế sofa vẫn còn vương lại đôi tất của anh hay vứt lung tung, chiếc bàn chải đánh răng của anh vẫn còn nằm trong chiếc cốc cặp của hai người. Trong phòng ngủ của hai người họ vẫn còn chiếc gối anh ngủ mùi hương của anh vẫn còn vương lại trên đó.

Bất giác như Nhất Trí thấy được hình bóng anh trong nhà đang cười thật tươi với cậu, Nhất Trí liền chạy nhanh lại phía đó vương cánh tay muốn chạm vào, nhưng khi chạm tới thì cũng chỉ có hư vô mà thôi.

*Em hối hận rồi, em... nhất định sẽ không ương bướng chỉ cầu xin anh, đừng bỏ đi mà không nói tiếng nào với em*.

Cậu rất sợ anh sẽ tin câu nói đó, rồi bỏ cậu. Lỡ đâu qua bên đó anh lại tìm được hạnh phúc khác, một cô gái xinh đẹp hiền lành và không ương bướng như cậu, lỡ đâu sau này anh về sẽ đưa cho cậu một chiếc thiệp đỏ, trên đó có tên anh nhưng lại, không có tên cậu.

Nhất Trí đã khóc đến nỗi hai mắt sưng húp lên. Cậu ôm chặt chiếc gối anh từng nằm, suy nghĩ mãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ sâu.

Không biết qua bao lâu khi cậu tỉnh lại thì đã là chiều của hôm sau, lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Nhất Trí đứng dậy cả người mệt mỏi vẫn còn bận bộ đồ của hôm qua.

Cánh cửa mở ra là hai cô gái cùng một gương mặt chỉ khác mỗi cái áo mặt. Hai người đó là cặp chị em song sinh đã làm bạn với cậu thời đại học, hiện giờ họ cũng đang làm cùng công ty với Nhất Trí.

Vì hôm nay cậu không đến công ty mà cũng không xin nghỉ phép, đây không phải là tác phong của cậu, hai người hiểu ra nên mới đến tìm cậu xem sao. Họ nhìn thấy cậu chỉ mới một ngày không gặp mà lại tiều tụy như vậy khiến họ không khỏi lo lắng.

Nhất Trí nhìn thấy hai cô bạn lo lắng cho mình cậu lại không nhịn được mà lại tiếp tục khóc. Vào nhà cậu kể lại chuyện đã xảy ra ba tuần trước và chuyện anh đã đi xa.

Hai người họ nhìn thấy cậu đau lòng như vậy mà không khỏi chua xót. Nhưng vẫn cố động viên tiếp tục mà bước tiếp, cậu biết chứ cuộc sống này nhất định phải luôn hướng về phía trước. Nhưng... mất đi anh cũng như mất đi sự cân bằng của cuộc sống cậu, anh là gam màu rực rỡ duy nhất trong cuộc sống này, cũng là động lực giúp cậu gắng gượng với mọi mệt mỏi.

Lại thêm hai tuần nữa trôi qua.

Hôm nay cậu đã nghĩ thông rồi, cậu nhất quyết phải nghe chính miệng anh nói là anh và cậu đã thật sự chia tay.

Nhất Trí hít một hơi thật sâu, nhấn vào hai chữ nổi trên điện thoại *Ông Xã* mấy nay cậu rất muốn gọi cho anh nhưng cậu sợ anh còn giận, không chừng sẽ chấp nhận chia tay thật nên cậu đã chờ thêm khoảng thời gian nữa xem sao. Vẫn tiếng nhạc chờ quen thuộc, cậu hồi hợp chờ đợi.

Đầu dây bên kia: "A.. Alo cho... Cho hỏi ai vậy ạ".

Đúng là có bắt máy nhưng... Đầu dây bên kia là một giọng nữ xa lạ. Như vậy điều cậu lo sợ bao lâu nay đã thành sự thật. Chờ mãi không thấy trả lời đầu dây bên kia cũng ngắt máy luôn.

Nhất Trí đứng chết lặng, trong đầu lúc này rối như tơ vò. Gam màu rực rỡ của cậu đã không còn là của cậu nữa.

Năm năm sau, chàng thiếu niên ngày nào nay đã 30 tuổi.

Trong năm năm đó Nhất Trí trở lại cuộc sống nhạt nhẽo và buồn tẻ trước kia. Cậu lại bắt đầu đóng chặt cánh cửa nội tâm của mình lại, nụ cười của cậu lại mờ nhạt đi lần nữa. Nhất Trí như đang quay trở về thời cấp hai của mình, thu chặt người lại trong chiếc vỏ bọc lạnh lẽo đó.

Hôm nay là một ngày đặt biệt, cậu mặc một bộ vest màu trắng để tham dự đám cưới của người em trong cặp song sinh, đến lúc tung hoa Nhất Trí vô tình lại là người bắt được. Nhưng thật chất là tự nó rơi vào tay.

Cậu cũng chả quan tâm mấy, cậu không thích tiệc đông người cho lắm, nhưng vì cô bạn đã năn nỉ cậu hết lời nên bắt buộc phải đi.

Nhất Trí đang lái xe về nhà, cậu nhìn ra ngoài cửa xe những giọt mưa tí tách bắt đầu rơi xuống. Cậu lại nhớ về những ký ức của anh và cậu trong những ngày mưa. Đã năm năm rồi không ngày nào Nhất Trí không nhớ đến anh, dù có là ngày nắng hay mưa những ký ức đẹp ấy cậu luôn cất trong lòng mình. Nhưng cậu biết anh có lẽ bây giờ đã có một hạnh phúc khác, sẽ không nhớ đến cậu đâu.

Ngay vừa lúc cậu sắp xuống xe một dòng tin nhắn hiện lên trên màng hình điện thoại, cậu đọc xong ngay lập tức cả hai mắt bắt đầu ngấn lệ. Cậu quay trở vào xe, gạt gần số phóng hết tốc lực tới sân bay.

Dòng tin nhắn: "Nhất Trí là anh đây, ông xã của em đây. Anh trở về rồi, trên đường đi anh bị giật mất bớp, nên là em ra rước anh về được không hìhì".

Đến nơi Nhất Trí vừa chạy vừa không ngừng tìm kiếm khắp nơi. Cho đến khi cậu nhìn thấy một hình bóng quên thuộc, vẫn bờ vai vững chắc đó, cậu dừng khoản chừng là hai giây. Anh đã nhìn thấy cậu liền vãy tay kêu lớn tên cậu.

Ngọc Duy: "Nhất Trí... Nhất Trí anh ở đây, anh ở đây nè!!".

Cậu chạy thật nhanh về phía người đàn ông đang cười tươi và mở rộng vòng tay chờ đón cậu. Mùi hương quen thuộc khiến cho cậu an tâm, Nhất Trí chợt nhớ ra gì đó liền buông anh ra.

Nhất Trí: "Vậy... Ừm người yêu của anh... Có về cùng không?" Giọng nói của cậu run rẩy.

Ngọc Duy : "Hửm, em nói cái gì dợ, chẳng phải em đang đứng trước mặt anh sao?!" Anh mang vẻ mặt ngờ nghệch hỏi lại cậu.

Nhất Trí: "Nhưng rõ ràng lúc em gọi cho anh, là một cô gái đã trả lời em kia mà?".

Ngọc Duy: "Em có gọi anh à, sao anh không biết, rồi cô gái nào bắt máy em.... Em gọi anh vào lúc nào!".

Nhất Trí: "Khi anh ra đi mà không một lời từ biệt, khoảng tháng mấy em đã gọi cho anh, nhưng người bắt máy lại là một cô gái".

Ngọc Duy suy nghĩ hồi lâu hình như đã nhớ ra gì đó. Hai người mãi mê nói chuyện, lúc này Nhất Trí mới để ý sau lưng anh có một cô gái nhỏ vô cùng đáng yêu.

Ngọc Duy: "Nếu là một cô gái thì chắc chắn là con bé rồi, chứ trước giờ anh có cho ai chạm vào đồ riêng của mình đâu!".

Nhất Trí: "Cô bé này á... Nhưng con bé là ai vậy?".

Ngọc Duy nghiêm túc nói: "Con gái của chúng ta đó. Lúc anh qua đó khoảng nửa tháng, anh thấy con bé đang ngồi một mình, em biết không dáng vẻ của con bé hệt như em ngày xưa vậy. Hỏi ra anh mới biết con bé là cô nhi và không có bạn. Con bé làm anh nhớ tới em, anh đã nghĩ nếu chúng ta có một đứa con gái cũng không tồi. Nên anh đã nhận nuôi con bé hahaha!".

Không thể tiếp thu quá nhiều cậu lại đứng đơ người, cái tên này vẫn luôn làm theo cảm tính, nhưng điều này khiến cho muộn phiền bao năm qua của cậu biến mất, vậy ra anh vẫn luôn xem cậu là người yêu của mình, bao năm qua cũng chưa hề quên cậu.

Nhất Trí cuối người nhìn cô gái nhỏ rụt rè nép vào người anh, cậu cười thật nhẹ nhàng hỏi: "Chào con, chú là Lưu Nhất Trí rất vui được gặp con".

Cô bé nhìn thấy gương mặt thanh tú lại có chút mệt mỏi, nhưng lại có nụ cười như tỏa nắng: "Con... Con chào ba, con tên là Lưu Mạnh Nguyệt Tâm năm nay con 15 tuổi, rất vui được gặp ba ạ".

Con bé vừa gọi cậu là ba đã vậy con đang mang họ của anh và cậu, Nhất Trí ngước mắt lên nhìn cái tên đã làm khổ cậu bao năm qua, chỉ thấy tên này cười rất tự đắt. Con bé lại bắt đầu nói tiếp: "Những năm qua con luôn được cha Duy nhắt là mình vẫn còn một người ba nữa ạ. Con còn mang họ của ba nữa, cha Duy cũng nói con rất giống ba nên con thật sự rất muốn gặp ba một lần ạ!".

Con bé đã bớt rụt rè hơn thay vì đó là một cặp mắt lấp lánh nhìn cậu: "Sau này con sẽ được sống cùng cha Duy và ba Trí phải không ạ? Con nhất định sẽ là một cô gái ngoan nên... Nên ba Trí cũng sẽ yêu thương con chứ ạ?!".

Con bé đã bớt rụt rè hơn thay vì đó là một cặp mắt lấp lánh nhìn cậu: "Sau này con sẽ được sống cùng cha Duy và ba Trí phải không ạ? Con nhất định sẽ là một cô gái ngoan nên... Nên ba Trí cũng sẽ yêu thương con chứ ạ?!".

Cậu nhìn con bé rồi cười thật tươi: "Tất nhiên rồi, bây giờ con là con gái của chúng ta rồi. Mau về nhà thôi nào".

Hai người họ cùng với một cô gái bước cùng nhau về căn nhà nhỏ đó, nhưng bây giờ không phải là của riêng hai người họ nữa, mà là một căn nhà nhỏ ấm áp của ba người họ.

Trên đường về Ngọc Duy nói với cậu, anh đã thực hiện được mơ ước của mình rồi. Anh đã đoạt được giải nhất một cuộc thi và nhiều cuộc thi vẽ lớn nhỏ khác, bây giờ trong nghành không ai là không biết đến tên anh. Nhất Trí có hỏi bức tranh đoạt giải nhất của anh là vẽ về gì. Nhưng anh chỉ cười một cái rồi đáp: "Đến lúc chúng ta kết hôn, em sẽ được thấy nó hìhì".

Đến trước cửa, Nhất Trí nghĩ ra gì đó liền nói hai người ở ngoài đợi. Một mình bước vào nhà đóng cửa lại, để lại hai con người đứng ngây ngốc.

Vài giây sau, cánh cửa bật mở cùng với nụ cười thật tươi và dịu dàng, đây là nụ cười luôn dành cho anh: "Mừng anh về nhà ông xã. Và, mừng con đến với nhà mới nhé Nguyệt Tâm!".

Ánh mắt anh nuông chiều nhìn cậu: "Anh về rồi đây, bà xã".

Cả ba bước vào nhà, từ giờ Nhất Trí sẽ luôn bảo vệ và trân trọng gia đình này, cậu sẽ không để sự ích kỷ của phá hoại một lần nữa.