Chương 2: Nhận phim [2]

Nguyễn Yên cất kịch bản xong, đứng dậy sửa sang lại trang phục một chút, trang điểm lại chờ nhân viên công tác gọi mình.

Đợi không bao lâu nhân viên công tác tới gọi, Nguyễn Yên không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Đã đến chạng vạng tối, trong bộ phim này Nguyễn Yên diễn vai phi tần kiêu căng ương ngạnh, cũng không sống nổi mấy tập, tồn tại chính là để thúc đẩy tình yêu giữa nam chính và nữ chính.

Nam chính là một tiểu thịt tươi gần đây đóng phim truyền hình cũng có chút danh tiếng, còn nữ chính đến từ một công ty khác gần đây nâng người mới.

Cô nhìn đồng hồ, vốn quay xong hẳn là ba giờ đến phiên Nguyễn Yên, buổi trưa nghe nói cảnh nữ chính này tương đối nặng, do quá khẩn trương nên phải quay lại nhiều lần, toàn bộ nhân viên quay phim cũng không ăn cơm, chờ cô ta quay xong. Tính tình đạo diễn có tốt đến đâu cũng có chút không kiên nhẫn.

Nguyễn Yên bất động thanh sắc xem trạng thái của mọi người xung quanh, chính mình không phải nữ chính có công ty tài trợ, nếu bản thân lại làm thêm mấy lần NG nữa có lẽ đạo diễn hẳn sẽ tức đi/ên lên mất.

Nguyễn Yên đi vào trong trường quay, chờ ở bên ngoài sảnh dựng phim xong thì nghe thấy đạo diễn hô action, diễn.

Trên mặt Nguyễn Yên lạnh nhạt không thấy, ánh mắt nhướng lên, cằm hơi nâng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong đại sảnh, nhìn thẳng như thể xung quanh không có ai, hồn nhiên nhưng lại có một loại kiêu ngạo.

Đạo diễn nhìn màn hình không chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Nguyễn Yên nhập vai nhanh như vậy.

Hai bên đại sảnh có phi tần đứng, nam chính đứng ở phía trước đại sảnh ôm nữ chính vào lòng, nữ chính được nam chính ôm vào lòng với vẻ mặt đáng thương.

"Lệ phi thỉnh an Hoàng thượng." Nguyễn Yên cúi người.

"Người đâu, Lệ phi mưu hại hoàng tự tống vào lãnh cung!" Nam chính trong mắt mang theo lửa giận cùng chán ghét nhìn cô gái trước mắt.

Nguyễn Yên bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi. Nguyễn Yên quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: "Thϊếp không có! Xin bệ hạ tin tưởng thϊếp."

"Không có? Nha hoàn hầu hạ của ngươi đều khai hết rồi còn nói không có?" Nam chủ tràn ngập lửa giận nhìn Nguyễn Yên, tay giơ lên vẫy hai cái, hai diễn viên quần chúng vai tiểu thái giám đỡ một người tóc tai bù xù đi tới.

"Hoàng...... Hoàng thượng, van cầu ngài tha cho Lệ phi nương nương đi, đều là nô tỳ làm, không liên quan đến nương nương." Nha hoàn quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.

Nguyễn Yên kinh ngạc nhìn nha hoàn, tay chỉ vào nàng không ngừng run rẩy.

"A, mưu hại hoàng tự, tội này đáng gi/ết." Nam chủ chán ghét nhìn hai người trên mặt đất.

Lúc này, Nguyễn Yên đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, trong mắt không thể tin dần phai nhạt đổi thành trào phúng, ánh mắt thẳng tắp nhìn nam chính: "Từ lúc Hoàng thượng còn là Thái tử, Lệ Uyển đã ở bên cạnh Hoàng thượng, nhiều năm như vậy trôi qua, Hoàng thượng không nhận ra Lệ Uyển là người như thế nào, Lệ Uyển không còn gì để nói. Lệ Uyển chỉ hy vọng nhìn thấy nhà mẹ đẻ Lệ Uyển một lòng phụ tá Hoàng thượng, không còn cầu xin gì khác, chỉ mong Hoàng thượng tha cho người nhà."

Nguyễn Yên nhìn nam chính, mang theo trào phúng trong mắt.

Nhà mẹ đẻ Lệ phi quyền thế càng lúc càng lớn, Hoàng thượng muốn tìm cơ hội chèn ép nhà mẹ đẻ Lệ phi, Lệ phi bỗng nhiên hiểu rõ ra mọi chuyện. Cô rũ mí mắt, tự giễu nhếch khóe miệng.