Chương 35

Chu Vân đã mua biệt thự ở Bắc Thành, nhà sớm đã trang hoàng xong, cố ý để lại một phòng cho Khương Từ, nhưng Khương Từ chưa bao giờ ở đấy.Lần này quay lại biện hộ, Khương Từ cũng không có nói cho mẹ rằng cô quay lại Bắc Thành, chăn ga trong kí túc xá còn để trong ngăn tủ, cô về kí túc xá đem khăn trải giường lên, đắp chăn là có thể ở lại.

Buổi tối 10 giờ, cô tắm rửa xong ngồi ở bàn xem luận văn biện hộ, Bùi Hân từ bên ngoài mua bữa khuya về, đi đến trước mặt Khương Từ, nhìn cô nói: “Tiểu Từ.”

Khương Từ ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi cong cong một cái tươi cười, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bùi Hân có chút khó xử, cô biết Khương Từ không muốn lại có liên quan gì đến Thẩm Thính Nam, nhưng lúc cô vừa mới trở về, gặp được Thẩm Thính Nam ở cửa kí túc xá, Thẩm Thính Nam gọi cho Khương Từ không được, bảo cô giúp anh gọi người.

Cô do dự một chút, vẫn là mở miệng, nói: “Tớ vừa mới ở cửa ký túc xá nhìn thấy Thẩm Thính Nam, anh ấy hình như vẫn luôn không gọi được cho cậu, bảo tớ kêu cậu đi ra ngoài một chút.”

Khương Từ sửng sốt, nhìn Bùi Hân hỏi: “Cậu nói với anh ấy tớ ở ký túc xá sao?”

Bùi Hân gật đầu, áy náy mà nói: “Đầu óc tớ bị ngốc, anh ấy hỏi tớ, tớ liền theo bản năng gật đầu.”

Khương Từ thấy Bùi Hân tự trách, nói: “Không sao, dù sao tớ cũng phải gặp anh ấy, luôn trốn tránh cũng không phải biện pháp.”

Cô đóng máy tính, đứng dậy mặc áo khoác, lấy chìa khóa ra cửa.

Đi đến bên ngoài ký túc xá, Khương Từ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Thính Nam ở ven đường đối diện chờ cô.

Tháng tư trời Bắc Thành đã có chút ấm áp, Thẩm Thính Nam mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, anh lớn lên anh tuấn, lại cao lớn đĩnh đạc, cho dù đứng ở trong bóng đêm, Khương Từ liếc mắt một cái cũng nhìn thấy anh. Cô cứ bị anh hấp dẫn như vậy, cho dù đem anh đặt trong một đám người, cho dù cách rất xa, cô cũng nhất định có thể liếc mắt một cái tìm được anh. Cô đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, làm như chuyện gì cũng không phát sinh mà nở nụ cười, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Thẩm Thính Nam một tay đút ở túi quần, nhìn chằm chằm cô, nói: “Điện thoại không mang theo trên người? Gọi điện cho em vẫn luôn không bắt máy.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh có gọi điện cho em sao? Em vẫn luôn xem luận văn, không nhìn di động.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ thật sâu, muốn từ trong mắt cô nhìn ra chút sơ hở, nhưng vẻ mặt cô nghiêm túc, thoạt nhìn không giống nói dối. Anh cũng không có lại nghĩ nhiều, nói: “Không có gì, chính là hỏi em một chút khi nào em về Dung Thành, đến lúc đó anh tới đón em, cùng nhau về.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Không cần, anh có việc thì về đấy trước, không cần chờ em, em hiện tại còn chưa biết lúc nào xong.”

Thẩm Thính Nam nói: “Dù sao cũng không có việc gì gấp, lúc nào biết thời gian thì gọi cho anh.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, không tự giác mà cắn môi dưới. Cô muốn bảo Thẩm Thính Nam không cần chờ cô, nhưng trong lúc nhất thời tìm không ra cớ thích hợp.

Thẩm Thính Nam đem cái túi xách theo trong tay đưa cô, nói: “Đừng làm quá muộn, đi ngủ sớm một chút.”

Khương Từ sửng sốt, nhận lấy túi Thẩm Thính Nam đưa qua, cô mở ra xem, phát hiện là điểm tâm ngọt của Quảng Lâm.

Lúc trước cô cùng Thẩm Thính Nam ở cùng nhau, cô từng đặt bánh ngọt của nhà hàng cơm hộp, nhưng ăn xong có chút ngấy, liền cùng Thẩm Thính Nam nói, cô lúc học đại học, thích điểm tâm của Quảng Lâm nhất, mỗi lần đi một chuyến đến trung tâm thành phố, đều phải mua một ít về, có khi để làm bữa sáng, có khi để ăn khuya. Cô nhìn điểm tâm trong túi một lát đến thất thần, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Không phải nói thích điểm tâm nhà này sao? Anh tối nay ăn cơm ở bên đấy, thuận tiện mang điểm tâm lại đây cho em.”

Khương Từ nhẹ nhàng mà cong môi dưới, nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Cảm ơn.”

Thẩm Thính Nam nói: “Vào đi, anh cũng còn có việc, đi trước.”

Khương Từ gật đầu, nói: “Vâng.”

Thẩm Thính Nam rời đi trước, lại dặn dò cô một câu, “Khi nào em xác định thời gian về Dung Thành, anh chuẩn bị máy bay.”



“Được.” Khương Từ đứng ở ven đường, nhìn bóng dáng Thẩm Thính Nam đi xa, nhìn anh đi đến bên cửa, mở cửa lên xe, sau khi xe lái đi, cô cũng chậm chạp chưa có thu hồi ánh mắt.

Thẳng đến khi xe đã đi xa, nhìn không thấy nữa, cô mới rốt cuộc thu hồi tầm mắt, ôm đồ Thẩm Thính Nam cho cô, tâm sự nặng nề mà chậm rãi đi về ký túc xá.Khương Từ tiến hành vào ngày mùng 8 tháng 5, cô cũng không có nói cho Thẩm Thính Nam khi nào về Dung Thành, sau khi kết thúc biện hộ, cô liền tự mình đặt vé máy bay bay trở về.

Mà Thẩm Thính Nam không biết Khương Từ đã đi rồi, anh còn ở Bắc Thành chờ cô, thẳng đến hôm đó gọi điện thoại cho cô, nhận điện thoại là Lưu Yến.

Anh nghe được tiếng Lưu Yến, vi diệu mà chọn hạ mi, hỏi: “Khương Từ đâu?”

Lưu Yến không hề biết mình gặp rắc rối, cao hứng mà cùng Thẩm Thính Nam nói chuyện, nói: “Tiểu từ đi toilet, di động quên mang theo.”

Thẩm Thính Nam hỏi: “Ở Dung Thành?”

Lưu Yến nói: “Phải nha, hôm nay là sinh nhật Tiểu Từ, bọn tôi đi hát ở Hoàng Triều.”

Thẩm Thính Nam xác thật có thể nghe thấy điện thoại đầu kia có tiếng người ca hát, sắc mặt nhiều ít trầm đi vài phần, trầm mặc thật lâu, hỏi: “Khương Từ về Dung Thành bao lâu rồi?”

Lưu Yến trả lời nói: “Trở về được một thời gian rồi. Cô ấy mùng 8 tháng 5 biện hộ xong liền quay về, được một tuần đi.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, lạnh mặt cúp điện thoại.

Khương Từ từ toilet quay lại, mới vừa ngồi xuống, Lưu Yến liền nói: “Tiểu Từ, vừa rồi Thẩm tổng gọi điện thoại cho cô, tôi thấy vang lên đã lâu, liền giúp cô nhận.”

Khương Từ kinh ngạc mà nhìn về phía Lưu Yến, hỏi: “Anh nói gì với anh ấy?”

Lưu Yến còn chưa từng thấy Khương Từ có biểu tình như này, sửng sốt, nói: “Không có gì a, Thẩm tổng liền hỏi cô về Dung Thành được bao lâu rồi, tôi nói cô về được hơn một tuần.”

Anh rụt rè quan sát biểu tình Khương Từ, có chút thấp thỏm mà dò hỏi: “Này không phải không được nói đi?”

Khương Từ không nói chuyện, cầm lấy di động nhìn cuộc trò chuyện mới nhất.

Nhìn thấy tên Thẩm Thính Nam tên xuất hiện ở mục trò chuyện mới nhất, cô không tự giác mà ngẩn ngơ trong chốc lát.

Lưu Yến thấy Khương Từ cái dạng này, có chút lo lắng cho mình có phải gặp rắc rối rồi không, rụt rè hỏi cô, “Làm sao vậy Tiểu Từ? Tôi có phải không nên nói với Thẩm tổng cô đã quay về sao? Hai người các cô làm sao vậy? Cãi nhau sao?”

Khương Từ phục hồi tinh thần, lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”

Cô cùng Thẩm Thính Nam sớm muộn gì cũng phải nói rõ ràng, trốn tránh lâu như vậy cũng không phải biện pháp.

Buổi tối 9 giờ, Diệp Chiêu tan làm tới đây, còn mang theo trà sữa cho mọi người, đặt lên trên bàn, thoải mái nói: “Muốn uống cái gì, tự mình tới chọn a.”

“Trà sữa này của anh tới quá đúng lúc, hát đến khô cả cổ.” Mọi người ùa lên, mỗi người chọn một ly trà sữa.

Diệp Chiêu liền chọn giúp Khương Từ trà bốn mùa mà cô thích, ngồi vào bên cạnh cô, cắm ống hút đưa sang, “Này, ba phần đường như bình thường.”

Khương Từ nhận lấy trà sữa Diệp Chiêu đưa qua, nhẹ giọng nói một câu, “Cảm ơn.”

Nhưng cô nhận lấy cũng không có uống, một mình ngồi ở chỗ phát ngốc.



Diệp Chiêu nhìn cô có điểm không thích hợp, hỏi: “Làm sao vậy? Hôm nay không phải là sinh nhật sao, sao không vui như vậy?”

Khương Từ nhẹ nhàng lắc đầu, rũ mắt xuống muốn nói cái gì, nhưng cái mũi lại bỗng nhiên lên men, không khống chế được mà rơi một giọt nước mắt.Diệp Chiêu nhìn thấy có giọt nước mắt rơi xuống đọng trên ly trà sữa, bị dọa nhảy dựng, cúi đầu đi nhìn Khương Từ, liền nhìn thấy cô rũ mắt, không tiếng động mà khóc.Diệp Chiêu cùng Khương Từ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ở trong trí nhớ của cậu, trước nay chưa từng thấy Khương Từ khóc. Cô trước nay đều rất kiên cường, dùng lời mẹ cậu nói, cô là một tiểu cô nương đấu lại được với mười thằng trẻ con, khi còn nhỏ cô đi theo bà nội sống nương tựa lẫn nhau, khi mấy đứa nhỏ trong thôn còn gây chuyện nghịch ngợm, cô đã hiểu chuyện phải chăm sóc bà nội tuổi già, lúc bà nội sinh bệnh, cô sẽ cõng giỏ tre đi theo người lớn lên núi hái thuốc, bán lấy tiền lên trấn mua thuốc về cho bà nội.

Năm mười tuổi, nhà của cô bị mưa dột, cô không biết lấy xi măng ở đâu về, dẫm lên cây thang bò lên mái hiên trát lại, kết quả lúc xuống dưới không cẩn thận dẫm hụt bước thang, rơi xuống đất nửa ngày không đứng dậy được cũng không có khóc, bị ngã chảy máu cũng không mở miệng kêu đau, chỉ là dặn dò cậu, không được nói cho bà nội.

Khi còn nhỏ có thể nhịn đau như vậy, từ trước đều nay đều không có khóc, Khương Từ giờ phút này lại không khống chế được mà liên tục rơi lệ, Diệp Chiêu sợ tới mức không giữ được bình tĩnh, giữ chặt tay Khương Từ, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy Tiểu Từ? Có phải bà nội xảy ra chuyện gì không? Cậu đừng chỉ lo khóc a, cậu nói cho tớ biết rốt cuộc làm sao vậy?”

Diệp Chiêu nói lớn làm mọi người đều nhìn lại đây. Mọi người lúc này mới phát hiện Khương Từ đang khóc, vì thế tất cả đều xúm lại vây quanh Khương Từ, trực giác Lưu Yến cho thấy có liên quan tới Thẩm Thính Nam, vừa nãy Khương Từ còn tốt, chính là bởi vì anh nhận cuộc gọi kia của Thẩm Thính Nam kia, Khương Từ liền có chỗ không thích hợp.

Lúc này nhìn thấy Khương Từ khóc, Lưu Yến áy náy đến không chịu được, không ngừng đưa khăn giấy cho Khương Từ, nói: “Tiểu Từ cô là làm sao vậy? Nay là sinh nhật, không thể khóc a, nếu khóc thì quanh năm suốt tháng đều sẽ khóc.”

Khương Từ không nghĩ tới mọi người đều qua đây nhìn cô, cô lấy khăn giấy lau nước mắt, nói: “Tôi không có việc gì, tôi chỉ là bởi vì ăn sinh nhật cao hứng mà thôi, mọi người cứ ca hát đi, đừng để ý tôi.”

“Thật sự không có việc gì sao?” Trương Trì lo lắng hỏi.

“Thật sự không có việc gì.” Khương Từ cố gắng mà đem nước mắt lau khô, nói: “Mọi người cứ ca hát đi, cứ vây quanh tôi như vậy thật sự rất ngượng.”

“Vậy cô đừng khóc a.” Lưu Yến nói.

“Ân, tôi không khóc, tôi vào toilet.” Cô cầm lấy di động đứng dậy, đến toilet.

Ở toilet trong chốc lát, rửa mặt sạch sẽ, từ toilet ra ngoài liền nhìn thấy Diệp Chiêu ở bên ngoài chờ cô. Cô lúc này đã điều chỉnh tốt cảm xúc, mỉm cười nói: “Cậu chờ tớ a.”

Diệp Chiêu lo lắng mà nhìn cô, hỏi: “Rốt cuộc là làm sao a? Tớ quen cậu nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng thấy cậu khóc, vừa nãy nhiều người thì không nói, bây giờ chỉ có hai người chúng ta, cậu nói tớ nghe.”

Khương Từ mỉm cười nói: “Thật sự không có việc gì, tớ chỉ là nhớ tới một số việc.”

“Chuyện gì a?” Diệp Chiêu hỏi: “Chuyện khi còn nhỏ a?”

Khương Từ cười một cái, nói: “Coi như đúng cũng được.”

Cô cùng Diệp Chiêu trở lại phòng thuê, Lưu Yến lập tức đi qua ngồi, cẩn thận mà nhìn Khương Từ, lo lắng hỏi: “Tiểu Từ, thật sự không có việc gì sao?”

Khương Từ cười nhìn anh, nói: “Thật sự không có việc gì, anh thấy tôi không phải vẫn tốt sao.”

Lưu Yến nói: “Chủ yếu là cô vừa rồi như vậy quá dọa người, tôi quen cô lâu như vậy, cô ngày nào cũng là bộ dáng bồng bột tinh thần phấn chấn, thật đúng là lần đầu thấy cô khóc.”

Khương Từ mỉm cười, “Thực xin lỗi, dọa đến mọi người.”

Lưu Yến rót một chén rượu cho Khương Từ, nói: “Tới tới tới, kính thọ tinh của chúng ta một ly.”

Mọi người nghe thấy kính thọ tinh, tất cả đều vây lại, “Kính thọ tinh kính thọ tinh! Tiểu Từ sinh nhật vui vẻ!”

Khương Từ bị mọi người trêu đến bật cười, bưng lên chén rượu, nói: “Cảm ơn mọi người, chúc văn phòng chúng ta càng ngày càng phát triển, sớm ngày có danh tiếng trong giới luật sư.”

Lưu Yến cao hứng nói: “Có luật sư Khương của chúng ta lợi hại như vậy, tôi đảm bảo chúng ta không tới ba năm, nhất định có thể có được danh tiếng trong giới luật sư.”

Khương Từ hơi hơi mỉm cười, vui vẻ mà cùng mọi người chạm cốc.