Chương 45

Anh cũng không quấy rầy Khương Từ xử lý sự tình, chỉ ngồi ở bên cạnh chờ cô.

Nhưng cho dù Thẩm Thính Nam không nói lời nào, Triệu Trí cũng cảm giác được lưng phát lạnh, do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn là cắn răng xin lỗi Chu Nhiễm, nói: “Thực xin lỗi Từ Từ, rất xin lỗi em, em đừng hận anh.”

Chu Nhiễm oán hận mà nhìn chằm chằm hắn, hận chính mình đã từng mắt mù yêu một tên cặn bã như vậy.

Khương Từ nói: “Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, còn có tiền Từ Từ làm phẫu thuật và hồi phục sức khoẻ, chúng tôi yêu cầu anh phải thanh toán.”

“Mày mẹ nó ——”

Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng bật bật lửa, ở trong phòng bao nghe thấy rõ ràng.

Triệu Trí rốt cuộc không dám đắc tội Thẩm Thính Nam, một nửa câu chửi sau phải rút về, nhìn chằm chằm Khương Từ, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Muốn nhiều hay ít?”

Khương Từ nói: “Chúng tôi dựa theo điều khoản pháp luật.”

Nàng từ trong túi lấy ra giấy bút, muốn cùng Triệu Trí tính tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.

Triệu Trí bị Thẩm Thính Nam quan sát, không thể không ngồi xuống cùng Khương Từ tính tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.Nửa giờ sau, tính toán rõ ràng, Triệu Trí đưa ra tờ chi phiếu.

Khương Từ cầm lấy chi phiếu, đứng dậy đi đến trước mặt Từ Từ, cười đưa cho cô ấy, nói: “Từ Từ, tờ chi phiếu này là của cậu, cậu dùng như nào cũng được..”

Chu Nhiễm nhận lấy,sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Triệu Trí, xé nát tờ chi phiếu ném lên mặt hắn, cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng anh có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ghê gớm, Chu Nhiễm tôi không thiếu chút tiền ấy của anh.”

Khương Từ mỉm cười nhìn Từ Từ, kỳ thật muốn tiền bồi thường thiệt hại tinh thần không phải là mục đích, chỉ là muốn làm nhục nhã tên cặn bã này mà thôi.

Triệu Trí cả đời còn chưa từng bị người ta dùng tờ chi phiếu bị xé nát đập vô mặt, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, đang muốn phát tiết, Thẩm Thính Nam đứng lên, nhìn Triệu Trí một cái, nói: “Nghe nói ba cậu gần đây thời khắc mấu chốt để thăng chức, tôi nếu là cậu, thời gian này hẳn là nên an phận, không gây chuyện cho ông ấy, chậm trễ chuyện ba cậu thăng chức, những ngày sau của cậu sợ là không dễ chịu lắm.”

Triệu Trí tức giận đến cắn răng lại còn không thể phát tiết, gật đầu, nói: “Tứ ca nói đúng, em thời gian này nhất định sẽ đọc sách thánh hiền, tu thân dưỡng tính tuyệt đối không gây phiền phức cho ba.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, lập tức đi ra ngoài.

Khương Từ nắm tay Từ Từ đi theo sau Thẩm Thính Nam, ra cửa, nhỏ giọng cùng Từ Từ phun tào, “Hắn có đức hạnh thế sao, còn đọc sách thánh hiền, hắn biết chữ sao?”

Chu Nhiễm bật cười, nhỏ giọng nói: “Đừng nói, hắn là đồ thất học, tớ bây giờ tỉnh táo lại mới thấy mình lúc trước đầu óc có phải hỏng rồi không, cư nhiên yêu tên cặn bã như vậy.”

Khương Từ nắm tay Từ Từ, nhỏ giọng an ủi, “Không sao, cả đời ai mà chẳng không đυ.ng phải người tệ, ngã một lần khôn hơn một chút, về sau yêu đương thì nhớ coi kĩ vô.”

“Cậu nói đúng.” Chu Nhiễm nhỏ giọng nói.

“Khương Từ.” Thẩm Thính Nam đang đi ở phía trước, đột nhiên ngừng lại, quay mặt qua, sắc mặt có chút khó coi mà nhìn thẳng Khương Từ, nói: “Lại đây.”

Khương Từ ngốc một chút, nhỏ giọng nói với Từ Từ: “Cậu chờ tớ một lát, tớ đi qua một chút.”

Cô đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, còn cười nhìn anh, hỏi: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Thẩm Thính Nam không quá tốt, nhìn chằm chằm cô, “Lá gan em ở đâu ra mà lớn như vậy? Chỗ nào em cũng dám đi, người nào em cũng dám chọc vào, em có biết Triệu Trí là người như nào không? Em chọc tức cậu ta thì chuyện gì cũng làm được.”

Khương Từ nói: “Hiện tại là xã hội pháp trị,em không tin hắn dám làm cái gì.”

“Em không tin?” Thẩm Thính Nam bị Khương Từ làm cho tức chết, nghiêm khắc mà nhìn cô, nói: “Anh vừa rồi nếu tới chậm một chút, tay cậu ta đã tát lên mặt em rồi. Lần trước ở Dung Thành, lúc cái ghế dựa kia đập lên người em, em có biết anh thiếu chút nữa bị em hù chết rồi không?”

Khương Từ biết Thẩm Thính Nam là lo lắng cho cô, cô duỗi tay đi kéo tay anh, ngửa đầu nhìn, nhỏ giọng nói: “Em sai rồi, em về sau sẽ không như vậy, anh đừng nóng giận.”

Thẩm Thính Nam không nói gì, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đều bị Khương Từ chọc cho phát đau.Chu Nhiễm cách đó không xa nhìn thấy hai người bọn họ cãi nhau, nhịn không được đi qua: “Cái kia, Thẩm tổng, anh đừng tức giận với Tiểu Từ, Tiểu Từ là thấy tôi phải chịu ủy khuất, tức quá mới lại đây tìm Triệu Trí nói lí.”

Thẩm Thính Nam không lên tiếng, rũ mắt nhìn Khương Từ, nói: “Trở về lại cùng em nói.”

Anh nói xong liền dắt Khương Từ đi ra ngoài, Khương Từ nhắm mắt theo đuôi, còn kéo Thẩm Thính Nam dỗ, “Đừng nóng giận Thẩm Thính Nam, em sai rồi ——”

Ra hội sở, Thẩm Thính Nam đưa Chu Nhiễm về nhà trước, sau đó đem xe dừng ở ven đường, cùng Khương Từ tính sổ.Khương Từ biết mình đuối lý, ngoan ngoãn ngồi ở chờ Thẩm Thính Nam giáo huấn.Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, cuối cùng bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nói: “Em kiếp trước là hiệp nữ sao? Cả ngày giúp người khác ra mặt?”

Khương Từ nói: “Là tên Triệu trí kia quá đáng. Hắn ta làm Từ Từ mang thai, còn không chịu trách nhiệm, làm phẫu thuật cũng là Từ Từ tự đi, hắn cư nhiên còn nói đứa bé không phải của hắn.”

“Vì tức nên em tuỳ tiện thay người khác ra mặt?” Thẩm Thính Nam không vui mà nói: “Em trước khi đi có tìm hiểu qua bối cảnh của đối phương không?”



Khương Từ nhỏ giọng nói: “Em biết Triệu Trí, nhà hắn có chút tiền, mẹ là hoạ sĩ, ba hình như là lãnh đạo gì đó.”

“Em cũng chỉ biết có thế.” Thẩm Thính Nam nói: “Em biết ông bà nội cậu ta làm gì sao, em biết bối cảnh ông ngoại bà ngoại cậu ta sao? Em có biết cậu ta được cưng chiều lớn lên, chuyện gì không trải qua? Mới lên năm cậu ta đã chạm vào ma túy, suýt phải vào tù, mẹ nó phải đưa ra nước ngoài tránh mấy năm mới trở về. Cậu ta ở nước ngoài mấy năm kia chơi đến càng điên, em trông cậy gì ở loại người như cậu ta mà nói đạo lí? Chọc nóng lên, em đoán cậu ta chuyện gì không làm được?”

Khương Từ nghe được lời Thẩm Thính Nam nói, mới bỗng nhiên nghĩ mà sợ. Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nhỏ giọng nói: “Em không biết.”

Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ cuối cùng cũng biết sợ, anh kéo tay cô qua, nghiêm túc nhìn cô, nói: “Khương Từ, em coi như là vì anh, về sau không cần làm mấy chuyện nguy hiểm như này, trước khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải nói với anh một tiếng, anh biết em ghét cái ác như kẻ thù, anh sẽ không ngăn cản em đi làm chuyện em cảm thấy nên làm, nhưng em ít nhất nói anh một tiếng, để anh an bài, hoặc là đi cùng em.”

Anh lo lắng nhìn cô, nói: “Coi như anh xin em, đừng làm cho anh phải lo lắng.”

Khương Từ trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy thực áy náy, cô từ trước làm việc xác thật không để ý quá nhiều, bởi vì trước nay cũng chỉ nói những chuyện tốt cho bà nội, không nói chuyện xấu, cho nên xảy ra chuyện gì cũng sẽ không để bà biết. Cô hiện tại bỗng nhiên ý thức được, cô không phải gánh vác một mình, Thẩm Thính Nam sẽ biết, Thẩm Thính Nam sẽ lo lắng cho cô. Cô không tự giác mà cầm lấy tay Thẩm Thính Nam, nhìn anh, thực nghiêm túc gật đầu, nói: “Được, em bảo đảm, về sau mặc kệ làm bất cứ chuyện gì đều thương lượng với anh trước, nếu anh không đồng ý em nhất định sẽ không làm, em bảo đảm sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, không để anh lo lắng.”

Thẩm Thính Nam thấy cô nghiêm túc mà bảo đảm như vậy, không nhịn được cười, trêu cô, “Thề đi.”

Khương Từ biết phải nghe lời, giơ tay lên, cười nói: “Thề.”

Thẩm Thính Nam cuối cùng cũng có ý cười, Khương Từ nhân cơ hội thò lại gần ôm Thẩm Thính Nam, hôn anh, nhỏ giọng hỏi: “Không tức giận nữa nhé?”

Thẩm Thính Nam cười, tay ôm vào bên hông Khương Từ nghịch mái tóc dài của cô, khóe môi câu lấy điểm ý cười, nói: “Ừ.”

Khương Từ bỗng nhiên nhớ tới, hỏi: “Đúng rồi,anh sao biết em ở bên này.”

Thẩm Thính Nam nói: “Cái hội sở này là của bạn anh mở, cậu ấy vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy em, gọi điện thoại cho anh, anh liền chạy nhanh tới đây.”

Khương Từ hỏi: “Bạn nào vậy? Sao lại biết em?”

Thẩm Thính Nam nói: “Nói em cũng không biết, lần tới hẹn bọn họ, giới thiệu bọn họ cho em làm quen.”

Khương Từ nghe vậy, biết Thẩm Thính Nam là muốn giới thiệu cô với bạn bè anh, trong lòng bỗng nhiên có một chút ngọt ngào.

Đôi tay không tự giác mà đem Thẩm Thính Nam ôm một chút, nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới, lại hỏi: “Triệu trí với anh có quan hệ gì? Anh với hắn rất thân sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Không thân.”

Khương Từ hỏi: “Vậy sao hắn gọi anh là tứ ca?”

Thẩm Thính Nam nói: “Mọi người đều gọi như vậy, thói quen đi, là một cái xưng hô.”

Khương Từ “Nga” một tiếng, cười nói: “Vậy em cũng có thể gọi anh là tứ ca sao?”

Cô xác thật nghe thấy rất nhiều người đều gọi Thẩm Thính Nam là tứ ca, vì thế cũng gọi theo bọn họ, cười khanh khách, gọi một tiếng, “Tứ ca.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Ai là anh của em?”

Khương Từ cười nói: “Anh không phải sao? Em trước kia có một khoảng thời gian gọi anh là anh trai đấy.”

“Em cũng biết là trước đây, còn nhắc?” Thẩm Thính Nam không thích nghe Khương Từ gọi là anh trai, có cảm giác trái đạo đức.

Khương Từ nhận ra Thẩm Thính Nam không thích cô gọi là anh trai, nhịn không được cười, cố ý gọi mấy câu, làm Thẩm Thính Nam nghe thấy phải bật cười, ôm Khương Từ cúi đầu hôn lấy cô.

Khương Từ giơ tay vòng lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn.Hai người ở trong xe hôn môi triền miên trong chốc lát, Thẩm Thính Nam buông cô ra, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói, “Còn gọi anh trai sao? Có em gái nào làm chuyện này với anh trai không?”

Khương Từ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam,nén cười lắc đầu, nói: “Không gọi.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, hôn lên má cô, nói: “Về sau cũng đừng gọi, không thích.”

Khương Từ biết phải nghe lời, cảm thấy mình bắt được nhược điểm của Thẩm Thính Nam, cô cười gật đầu, nói: “Được.”

Sau khi quyết định cùng Thẩm Thính Nam ở bên nhau, Khương Từ thường cảm thấy mình đang tận hưởng lạc thú, biết rõ bản thân cùng Thẩm Thính Nam có lẽ sẽ không quá dài lâu, vẫn cứ tình nguyện mà đâm đầu vào đoạn tình cảm này, bất kể hậu quả, cũng mặc kệ bản thân có thể sẽ bị tổn thương.

Ở Bắc Thành hai ngày, sau khi trở lại Dung Thành,cô cứ tưởng những ngày không gặp Thẩm Thính Nam cô sẽ chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhưng lại không có, cô yêu Thẩm Thính Nam nhiều hơn cô tưởng tượng, cô luôn nhớ đến anh, nghe thấy giọng anh cũng nhớ, gọi video nhớ đến anh, ban đêm nằm ở trên giường, trong đêm đen yên tĩnh nhớ đến anh.

Vì không để bản thân quá nhớ Thẩm Thính Nam thường xuyên, cô ban ngày lao đầu vào làm việc, vì để bản thân bận rộn một chút, lại ôm một đống việc vào tay.



Lưu Yến khá tò mò hỏi cô, “ Cô thật là đang yêu đương sao? Cô nhìn Dương Lâm kìa, người ta yêu đương hận không thể một ngày 24 giờ ôm di động, cô thì ngược lại, bình tĩnh như vậy?”

Khương Từ đương nhiên sẽ không nói cho anh ta biết, bận rộn có thể làm cô dời đi lực chú ý, nếu không cô nghĩ cô cứ nghĩ đến Thẩm Thính Nam thì phát bệnh mất.

Cô thuận tay đem folder trong tay đưa cho Lưu Yến, nói: “Được, chúng tôi đều đi yêu đương, vậy vụ án này anh giúp tôi làm?”

Lưu Yến sợ tới mức xua tay, nói: “Miễn miễn, một đống vụ án của cô kia tôi nhìn đều đau đầu.”

Nói đến cái này, Khương Từ nghĩ đến sự kiện khác, nhìn Lưu Yến, nói: “Đúng rồi, anh buổi sáng mai có thời gian không?”

Lưu Yến hỏi: “Làm sao vậy?”

Khương Từ nói: “Anh còn nhớ rõ vụ tranh chấp tài sản ở thôn Lưu gia chứ, đương sự hôm nay gọi điện thoại cho tôi, nói trong thôn có người nói chuyện phiếm buột miệng nói lúc trước chính tai nghe được bà lão nói muốn đem nhà để lại cho con gái, nhưng đối phương có thể là sợ gây chuyện, không chịu làm chứng, tôi muốn đi qua giải thích rõ ràng một chút, anh đi cùng tôi đi.”

Lưu Yến có chút ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm Khương Từ trên dưới đánh giá nửa ngày, như thấy mặt trời mọc đằng Tây.

Khương Từ nhìn anh, hỏi: “Anh nhìn cái gì?”

Lưu Yến nói: “Tôi đang nhìn hôm nay mọc trời có mặt từ đằng Tây không, cô ngày thường không sợ trời không sợ đất, đầm rồng hang hổ đều dám đi một mình, chuyện gì cũng đều dám quản, sao lần này đang dưng mở miệng muốn tôi đi cùng?”

Khương Từ nói: “Tôi đi qua đầm rồng hang hổ lúc nào? Tôi mỗi lần đến các chỗ đấy đều là nơi công cộng, cũng không có quản chuyện linh tinh a, kia không phải đương sự ủy thác sao, trước khi đi tôi cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn a.”

Lưu Yến hỏi: “Vậy sao cô bây giờ lại biết sợ? Còn biết gọi người đi cùng?”

Khương Từ không tự giác mà cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Lưu Yến nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ mà nói: “Anh cứ coi như tôi muốn an toàn.”

Cô không thể nói với anh ta, bởi vì đã bảo đảm với Thẩm Thính Nam, về sau có làm chuyện gì, nếu thấy có thể sẽ nguy hiểm, đều không thể tự mình đơn độc hành động.

Lưu Yến nói: “Cô sớm nên như vậy.”

Anh kéo trương ghế ngồi trước mặt Khương Từ, nhân cơ hội giảng cho cô, “Tôi nói, Tiểu Từ, cô chỗ nào cũng tốt, đọc sách nhiều, đầu óc cũng thông minh, pháp điều pháp lệ không ai thuần thục bằng cô, trong phiên toà có thể đem luật sư đối phương nửa chữ cũng không phản bác được, này đã hơn một năm văn phòng chúng ta nhờ có cô mà ngày cành có tiếng, lúc trước văn phòng suýt phá sản hiện giờ là phát triển không ngừng.”

“Nhưng cô cũng có khuyết điểm trí mạng, cô xem cô bình thường tuy rằng không rên một tiếng, kỳ thật so với ai khác đều dễ dàng xử trí theo cảm tính, lại còn có không thích nói cho người khác biết, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh vác, cô phải biết rằng, chúng ta làm luật sư, kỳ thật cũng coi như là ngành cao quý, đặc biệt là cô, còn thích nhận vụ pháp luật viện trợ, trong tình huống bình thường, không có tiền mời luật sư cần dựa vào pháp luật viện trợ, thông thường đều là những người tầng lớp đáy xã hội, tôi không phải xem thường người tầng lớp đáy xã hội, chỉ là cô phải biết rằng, những người như bọn họ hoàn cảnh sinh hoạt thông thường đều tương đối phức tạp, toàn tiếp xúc với những loại người hỗn tạp, nói câu khó nghe, phần lớn những thành phần gây nguy hiểm cho xã hội đều thuộc tầng lớp này.”

“Cô cùng bọn họ nói vấn dêd pháp luật, cho rằng người trong xã hội pháp trị không ai dám động vào cô, nhưng cô lại không nghĩ tới, có những người thế nhưng lại không sợ pháp luật, vi phạm pháp luật cùng lắm thì đi vào ngồi tù mấy năm, dù sao cũng chỉ ngồi tù mà thôi. Cô đấy, luôn giao tiếp cùng những người như này, lấy chuyện Nghiêm Hổ lần trước ấy, tuy rằng cũng không thật sự làm gì cô, nhưng cả ngày theo dõi cô, buổi tối lại hất bát máu gà vào nhà, dọa cũng đủ để hù chết rồi. Còn có chuyện của Tưởng Nguyệt, vốn dĩ chuyện này cũng không đến lượt cô quản, cô mềm lòng đáp ứng mẹ con bé đi tìm con bé, kết quả gặp phải chuyện này, cô còn giúp người ta chắn ghế, không quan tâm đến mạng mình sao? Cô có nghĩ tới, vạn nhất cô thật sự xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”

Khương Từ hiếm khi không có hé răng, nghiêm túc nghe.Lưu Yến nói: “Tôi nói cô chính là còn quá trẻ, lại quá có góc cạnh, tuy rằng có câu nói người làm luật luôn luôn phải nhắc nhở bản thân rằng tinh thần trọng nghĩa rất quan trọng, nhưng trong cuộc sống xã hội bây giờ có đôi khi vẫn cần khéo léo đưa đẩy một chút, ít nhất phải hiểu được cách bảo vệ chính mình, bảo vệ bản thân mới có thể đi bảo vệ người khác, mà không phải mỗi lần vì giúp người khác liền đặt mình vào nguy hiểm, chúng ta làm ngành này nhiều ít phải có khả năng dự báo nguy hiểm, đừng tưởng trong tay cầm được lệnh pháp luật thì bản thân được an toàn, các vụ luật sư như chúng ta bị trả thù mỗi năm còn ít sao?”

Lưu Yến nói xong, mới phát hiện Khương Từ đã hơn nửa ngày không nói chuyện, hỏi: “Cô sao không nói lời nào? Cảm thấy tôi nói không đúng?”

Khương Từ lắc đầu, nhìn Lưu Yến, nghiêm túc nói: “Không có, tôi tỉnh ngộ ra.”

Lưu Yến kêu aida, cười nói: “Mặt trời mọc ở đằng Tây thật à? Trước kia mỗi lần tôi nói với cô mấy lời này cô đều không thích nghe.”

Khương Từ nói: “Đó là bởi vì trước kia tôi thấy anh là một thương nhân.”

“???”Lưu Yến: “Hoá ra cô nghĩ về tôi như vậy?”

Khương Từ nói: “Đầu óc anh trước kia đều là tiền, nhận đứng ra làm luật sư phải suy xét tiền trước tiên, tôi thấy lý niệm của anh với tôi không giống nhau, thiếu chút nữa muốn chạy.”

Lưu Yến hỏi: “Vậy sao cô lại không đi?”

Khương Từ nói: “Sau anh không phải lại giúp tôi đánh vụ kiện tụng ly hôn của Lưu Phương sao, khi đó tôi cảm thấy anh người này cũng không phải không có nhân tình như vậy.”

Lưu Yến cả giận: “Cô nói tôi không nói chuyện tiền được không? Cô nhưng thật ra đầu óc rất có lý tưởng, chính nghĩa,tôi nếu cũng giống như cô, văn phòng này của chúng ta đừng mở nữa,nếu chỉ có mấy đồng lẻ như thế, ai phát tiền lương cho các cô, ai cuối năm chia hoa hồng cho cô?”

Khương Từ nhìn Lưu Yến, không nhịn được cười, nói: “Vất vả rồi Lưu chủ nhiệm.”

Lưu Yến nói: “Đừng có đút tôi viên đạn bọc đường đó, cuối tuần cùng tôi đi ra ngoài xã giao, tôi bàn một vụ lớn, cô phải lấy được cho tôi.”

Khương Từ cười nói: “Được.”

Lại hỏi: “Vậy anh sáng mai có thời gian hay không? Đi cùng tôi một chuyến đến thôn Lưu Gia.”

Lưu Yến nói: “Được, việc nhỏ.”