Chương 48

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm mình không muốn đi, cô không tự giác mà cong môi cười, nhón chân hôn lên gương mặt anh một cái, sau đó nhìn về phía anh, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời buổi đêm, mỉm cười nói: “Ngủ ngon Thẩm Thính Nam.”

Ánh mắt Thẩm Thính Nam dừng ở trong mắt Khương Từ, anh nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời xinh đẹp thật lâu, bị mê hoặc không dời mắt được.Hai người đối diện thật lâu, cuối cùng rốt cuộc vẫn là Thẩm Thính Nam mở miệng trước, nói: “Vậy thôi, anh đi về trước, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Khương Từ “Ân” một tiếng, mỉm cười nhìn Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam sợ nếu đứng thêm một lúc nữa, tối nay ai cũng không rời đi được, mở miệng nói: “Vào đi, chờ em lên lầu anh liền đi.”

Khương Từ gật đầu, nói: “Vậy anh về phải chú ý an toàn, lái xe cẩn thận.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, nói: “Yên tâm.”

Giơ tay xoa nhẹ đầu Khương Từ, nói: “Đi lên đi,nghỉ ngơi sớm một chút.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, bỗng nhiên cũng không muốn để anh đi, nhưng cô không có biểu hiện ra ngoài, sau khi chào tạm biệt với Thẩm Thính Nam, liền xoay người đi vào trong tiểu khu. Cô đi đến trước thang máy, theo bản năng quay đầu lại nhìn ra bên ngoài tiểu khu một cái. Khi đó Thẩm Thính Nam còn chưa đi, dựa ở bên cửa xe, ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía cô.Hai người khi đó kỳ thật đã cách thật sự xa, Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam ở trong bóng đêm, cứ như vậy trong chốc lát, bỗng nhiên rất muốn chạy lại, rời đi với Thẩm Thính Nam.

Cô nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam thật lâu, thẳng đến khi thang máy đi xuống, bên trong có hàng xóm từ gara đi lên, cô không muốn để cho hàng xóm chờ, chạy nhanh vào thang máy.Về đến nhà, bà nội còn chưa ngủ, đang ngồi ở trên sô pha xem chương trình dưỡng sinh của đài truyền hình, nhìn thấy cô về, quay đầu lại gọi cô, “Về rồi à Tiểu Từ, ăn cơm tối chưa?”

Khương Từ ở cửa thay giày, cười trả lời nói: “Ăn rồi ạ, bà ăn chưa?”

Bà nội Khương cười nói: “Đương nhiên ăn rồi, đã giờ này rồi.”

Thấy Khương Từ về muộn như vậy, lại hỏi: “Tối nay lại tăng ca sao? Sao về muộn thế?”

Khương Từ “Ân” một tiếng, nói: “Con đi tìm Diệp Chiêu một chút, để cậu ấy sửa đồ giúp con, bây giờ mới sửa xong.”

Bà nội nói: “Lại nói bà đã lâu không gặp Tiểu Chiêu, hiện tại hai đứa con đều ở Dung Thành, con cuối tuần gọi nó tới nhà ăn bữa cơm, để bà nấu cho nó, nó trước kia thích nhất món bà làm.”

Khương Từ cười nói: “Cậu ấy cái gì cũng thích ăn.”

Cô trong lòng nghĩ đến Thẩm Thính Nam, vào phòng liền đi đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn xuống dưới. Bà nội thấy cô đứng ở bên cửa sổ nhìn, hỏi: “Nhìn cái gì đấy Tiểu Từ?”

Khương Từ xa xa nhìn thấy Thẩm Thính Nam còn ở bên ngoài tiểu khu nhà cô, thân ảnh anh ở trong bóng đêm nhìn có một chút cô đơn, nghĩ đến Thẩm Thính Nam cố ý bay trở về gặp cô, cô bỗng nhiên rất muốn lập tức chạy xuống lầu gặp anh. Cô suy nghĩ một chút, lập tức quyết định, vội vàng vào phòng ngủ đi lấy đồ ngủ, nhét vào trong túi, khi ra ngoài nói với bà nội: “Bà nội, Lưu Yến vừa mới gọi điện thoại cho con, có vụ án khẩn cấp con giờ phải về công ty mở họp.”

Bà nội Khương nghe vậy, không khỏi có chút không cao hứng, nói: “Con làm việc này sao lại hay tăng ca thế, ngày thường đều hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi.”

Khương Từ hơi chột dạ, ngày thường tăng ca nhiều là thật, nhưng cô đêm nay không phải muốn tăng ca, là trộm chuồn đi hẹn hò.

Khương Từ cười cười, nói: “Chủ yếu là vụ án khẩn, sắp mở phiên toà, bọn con phải mở họp thương lượng một chút.”

Bà nội Khương lo lắng cho cháu gái, hỏi: “Khi nào thì về? Có người đưa con đi không?”

Khương Từ trong lòng càng thêm chột dạ, nói: “Đêm nay khả năng không về, Lưu Yến nói đêm nay mọi người phải vất vả, khả năng phải tăng ca đến hơn nửa đêm, đến lúc đó ngủ luôn ở công ty.”

Bà nội Khương đau lòng cháu gái, nói: “Con đấy, cả ngày bận bịu công việc, Bùi Hân người ta tốt nghiệp đã kết hôn,con đến cả bạn trai cũng không có, bà nói con nghe Tiểu Từ, đừng cả ngày chỉ có công việc, chuyện chung thân cả đời cũng phải lo liệu đi, thanh xuân của con gái chỉ có mấy năm, qua mấy năm này không dễ tìm.”

Khương Từ ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi bà nội, con sẽ lưu ý.”

Cô sợ không ngoan ngoãn đồng ý, bà nội lại lải nhải hơn nửa tiếng đồng hồ. Bà nội Khương thấy cháu gái vội vã ra cửa, cũng không chậm trễ cô nữa, dặn dò nói: “Trên đường cẩn thận một chút, tới công ty gọi điện thoại về cho bà.”

“Con biết rồi, bà cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ai, bà chờ con gọi điện thoại về xong liền ngủ.”

“Vâng.”



Khương Từ sợ Thẩm Thính Nam đi rồi, chào bà nội xong, vội vàng thay giày, vừa ra khỏi cửa liền lập tức chạy tới cửa thang máy.

Vào thang máy liền gọi điện cho Thẩm Thính Nam, điện thoại vang lên hai tiếng liền kết nối, giọng Thẩm Thính Nam truyền đến, hỏi cô, “Về đến nhà chưa?”

Khương Từ hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh đi rồi sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Còn chưa có, làm sao vậy?”

Khương Từ mỉm cười, nói: “Vậy anh đừng đi, em lập tức xuống dưới.”

Ra khỏi thang máy, Khương Từ liền đi ra ngoài tiểu khu, nhìn thấy Thẩm Thính Nam còn ở cửa tiểu khu chờ mình, cô không khỏi có chút vui vẻ, nhịn không được chạy chậm vài bước.

Lúc chạy đến trước mặt Thẩm Thính Nam thiếu chút nữa va vào xe, Thẩm Thính Nam một tay liền ôm lấy eo cô, cúi đầu nhìn, đáy mắt xẹt qua vài phần ý cười, hỏi: “Sao lại xuống đây?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, ánh mắt nghiêm túc, nói: “Thẩm Thính Nam, em đêm nay ở chỗ anh.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy giật mình, rồi sau đó lại hỏi: “Không ở cùng bà nội?”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc mà nói: “Anh bay mười mấy giờ, lại cố ý đổi máy bay đến Dung Thành gặp em, ngày kia đã phải về Bắc Thành, em ở cùng anh hai ngày.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ ấm áp, anh cười nhìn cô, trêu, “Hôm nay sao lại hiểu chuyện thế?”

Khương Từ mỉm cười, vòng qua Thẩm Thính Nam mở cửa ghế phụ, sau đó ngồi lên xe, nói: “Em vẫn luôn rất hiểu chuyện.”

Thẩm Thính Nam nghiêng người giúp cô giữ cửa xe, cười nhạo, nói: “Lúc tính tình bùng lên có thể làm tức chết người khác, còn nói hiểu chuyện.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Em có sao?”

Thẩm Thính Nam cười, xoa nhẹ đầu cô, nói: “Thắt đai an toàn vào.”

Anh vòng qua đầu xe, không có nói cho Khương Từ, quật cường cũng là điều mà khiến anh yêu Khương Từ. Biết cô từ sớm, mười tám chín tuổi đã trầm mặc ít lời, lúc ở Thẩm gia, luôn một mình ngồi ở góc, không nói chuyện với bất kì ai, cũng không lấy lòng người nào, độc lập, kiên cường, nhìn qua thì yếu ớt, có khi lại quật cường đến mức làm người ta đau đầu.

Mà cũng chính vì tính cách này mà dần dần hấp dẫn anh, ở chung với cô thêm một ngày, anh càng chìm sâu hơn, cho tới bây giờ đã phi thường khó có thể tự kềm chế.

Hai người lái xe đến khách sạn, Thẩm Thính Nam không mua nhà ở Dung Thành, nhưng bởi vì anh mấy năm nay cũng hay tới Dung Thành, cho nên hàng năm thuê một phòng ở Bách Duyệt.Tới khách sạn, Thẩm Thính Nam đi vào trong phòng lấy một cái thẻ phòng cho Khương Từ, nói: “Về sau nếu anh không ở đây thì tự mình mở cửa.”

Khương Từ “Ân” một tiếng, nhận lấy thẻ phòng, bỏ vào trong ví tiền.

Kỳ thật hai người cũng không phải lần đầu tiên ở cùng nhau, lúc trước cô bị Nghiêm Hổ uy hϊếp, Thẩm Thính Nam mỗi ngày đều ở trong nhà cô, lúc trước cô đến Bắc Thành, cũng là ở lại nhà Thẩm Thính Nam. Có thể đêm nay là ở khách sạn, cho nên không khí có chút không giống nhau.Lúc Thẩm Thính Nam ngồi xuống bên cạnh Khương Từ, thân thể Khương Từ bỗng nhiên cứng đờ một chút, Thẩm Thính Nam vốn dĩ chỉ là ngồi xuống uống nước, nhưng khi bả vai anh đυ.ng phải Khương Từ, cảm giác được cô đang khẩn trương, anh trố mắt, nghiêng đầu nhìn cô, Khương Từ cũng nhìn về phía anh, tim không tự giác mà đập nhanh hơn.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng là Thẩm Thính Nam cười, anh bỡn cợt nhìn cô , giọng nói mang theo ý cười, “Em khẩn trương cái gì?”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam đôi, ra vẻ bình tĩnh, “Em có sao?”

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô nửa ngày, trong mắt trước sau mang theo ý cười ái muội, Khương Từ cùng anh đối diện, cuối cùng bị anh nhìn đến đỏ mặt, không nhịn được hỏi: “Thẩm Thính Nam, anh từng dùng loại ánh mắt này nhìn người phụ nữ khác sao?”

Thẩm Thính Nam nhìn cô như nhìn một đứa ngốc, “Em điên rồi à?”

Khương Từ mỉm cười, nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam, Thẩm Thính Nam cùng cô đối diện, anh nhìn đôi mắt trong sáng xinh đẹp của cô, không tự giác mà động tâm, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.Chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, lại làm tim Khương Từ đập cực nhanh, cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy trong mắt Thẩm Thính Nam có hình ảnh cô phản chiếu, một khắc đó cô cảm nhận được rõ ràng tình yêu của Thẩm Thính Nam, bọn họ ở trong đêm khuya yên tĩnh, sau đó cầm lòng không đậu mà hôn đối phương.

Bọn họ hôn rất lâu, nhưng cũng không có làm chuyện gì khác, sau khi kết thúc hai người ngồi ở trên sô pha xem phim, đèn trong phòng đều tắt, chỉ có ánh sáng của màn chiếu.

Thẩm Thính Nam vì đã bay cả ngày nên quá mệt mỏi, phim chưa chiếu được một nửa đã ngủ rồi, nhưng cho dù ngủ, cánh tay anh cũng vẫn cứ ôm lấy Khương Từ, hai người dựa vào sôpha.Khương Từ mới đầu còn nghiêm túc mà xem phim, nhưng sau lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thẩm Thính Nam, cô hơi hơi nghiêng đầu, mới phát hiện Thẩm Thính Nam đã nhắm mắt lại ngủ rồi.

Cô nhịn không được nhìn khuôn mặt anh tú của Thẩm Thính Nam, ngón tay nhẹ nhàng mà hoạ theo nét mặt anh, cô giờ phút này đã hoàn toàn mất đi hứng thú với phim đang chiếu, rõ ràng Thẩm Thính Nam đẹp trai gấp một trăm lần minh tinh điện ảnh.



Cô xuất thần mà nhìn anh, cảm thấy Thẩm Thính Nam tu dưỡng thật tốt, cho dù ngồi ngủ, tư thái cũng đẹp như vậy.

Cô ngọt ngào hạnh phúc mà nhìn Thẩm Thính Nam đã lâu, nhưng nhìn nhìn trong lòng bỗng nhiên lại thấy khổ sở, cô không biết khi nào sẽ phải chia tay Thẩm Thính Nam, nhịn không được muốn khắc sâu. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng mà miêu tả ngũ quan của anh, thanh tỉnh mà cảm thụ được nỗi khổ sở cùng tiếc nuối trong lòng. Cô vẫn cứ cảm thấy, Thẩm Thính Nam nếu không phải họ Thẩm thì thật tốt.

Thẩm Thính Nam ở Dung Thành chưa đến hai ngày, sáng thứ năm đã về Bắc Thành đi xử lý công việc, Khương Từ ngày đó vừa lúc phải mở phiên toà, không thể đưa Thẩm Thính Nam ra sân bay, trên đường đến toà án cô gửi Wechat

cho Thẩm Thính Nam: Anh xuống máy bay thì nhắn cho em, chú ý an toàn.

Thẩm Thính Nam chưa đến một lúc đã trả lời lại: Yên tâm.

Khương Từ khẽ cười, sau đó mới cất di động.

Lưu Yến ở bên cạnh lái xe, cười ha hả mà bát quái: “Tiểu Từ lợi hại a, cô cư nhiên có thể hạ gục nhân vật như Thẩm tổng.”

Khương Từ bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, nghiêng đầu nghiêm túc cùng Lưu Yến nói: “Lưu Yến, chuyện tôi với Thẩm Thính Nam yêu nhau trong văn phòng chỉ có mình anh biết anh ngàn vạn lần đừng có nói cho ai khác, tôi không muốn để quá nhiều người biết.”

Lưu Yến có chút nghi hoặc, hỏi: “Vì sao?”

Khương Từ nói: “Anh đừng hỏi, tóm lại anh chỉ cần biết rằng tôi không muốn để quá nhiều người biết là được.

Càng nhiều người biết cô càng lo lắng, sợ truyền tới tai mẹ Thẩm Thính Nam. Cô không muốn nhanh như vậy đã phải đối mặt với mẹ anh, càng sợ phải sớm chia tay anh.

Lưu Yến gật đầu, nói: “Yên tâm đi, tôi khẳng định không nói cho người nào khác.”

Khương Từ hơi hơi mỉm cười, nói: “Cảm ơn.”

“Nga, đúng rồi.” Khương Từ bỗng nhiên nhớ tới, cùng Lưu Yến nói: “Vụ của thôn Lưu Gia đã xử xong rồi.”

Lưu Yến ngốc một chút, “Nhanh như vậy?”

Khương Từ nói: “Tôi không phải tìm thấy di chúc trong điện thoại của mẹ Lưu Bình sao? Vốn là muốn trực tiếp khởi tố, nhưng Lưu bình ngày hôm qua gọi điện thoại cho tôi, đã hoà giải với anh trai, nhà mỗi người một nửa, cô ấy nguyện ý nhường ra 50%.”

Lưu Yến nói: “Khẳng định là anh cô ấy thấy hình di chúc được khôi phục, sợ thưa kiện anh ta nửa mao tiền cũng không lấy được, cho nên lập tức đồng ý giải hòa. Bất quá Lưu Bình này cũng thật dễ mềm lòng.

Khương Từ “Ân” một tiếng, không nói gì khác.

Lưu Yến kỳ quái, nghiêng đầu nhìn Khương Từ liếc mắt một cái, nói: “Không đúng a Tiểu Từ, với cáu tính của cô, ghét cái ác như kẻ thù như thế, thế nào cũng phải khuyên Lưu Bình thưa kiện, phải lấy được trăm phần trăm nhà ở, lần này sao dễ nói chuyện như vậy?”

Khương Từ kỳ quái, nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Yến, nói: “Tôi khuyên người ta thưa kiện khi nào? Đây là chuyện nhà người ta, lại không có phạm pháp luật, người ta nguyện ý giải hòa là chuyện bọn họ, tôi sao có thể quản.”

Lưu Yến nói: “Vụ Lưu Phương lúc trước ấy, cô không phải một hai phải giúp cô ấy thưa kiện à?”

Khương Từ nói: “Kia có thể giống nhau sao, Lưu Phương đó là bạo lực gia đình, hơn nữa cô ấy có ý nguyện mãnh liệt muốn ly hôn, muốn tranh quyền nuôi nấng hai đứa nhỏ, với phạm vị năng lực của mình tôi đương nhiên muốn giúp cô ấy.”

“Nói đến vụ này,” Lưu Yến nói: “Tôi hai ngày còn nhìn thấy Lưu Phương dẫn theo hai đứa nhỏ đi ăn MacDonald, nhìn qua xác thật tốt hơn trước kia nhiều.”

Khương Từ lần trước còn đi thăm Lưu Phương cùng hai đứa nhỏ, cô có chút vui vẻ, nói: “Đương nhiên, cô hiện tại thoát khỏi cảnh khổ sở, có công việc, hai đứa nhỏ cũng ở bên cạnh, cuộc sống đương nhiên sẽ càng ngày càng tốt.”

Cô nhìn về phía Lưu Yến, nói: “Cho nên anh xem, chúng ta làm chuyện này có phải hay không vẫn là rất có ý nghĩa.”

Lưu Yến dựng ngón tay cái: “Cô nói đúng, phải học tập cô nhiều luật sư Khương.”

Khương Từ mỉm cười, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Dung Thành tháng 7, mặt trời lên cao, cô ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhìn thấy máy bay bay ngang qua, rõ ràng mới cùng Thẩm Thính Nam tách ra chưa đến một giờ, cô đã bắt đầu nhớ anh.