Chương 11

Tối hôm đó Phó Sơ Tế không đến quán bar làm thêm, cậu đến một nơi đáng ghét, ăn một bữa cơm đáng ghét với người ba đáng ghét của mình.

Mặt Phó Sơ Tế không biểu cảm nhìn chằm chằm vào những chiếc bát đĩa tinh xảo trước mặt, trên bàn ăn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau. Cậu cũng không hiểu tại sao ba mình lại nhất quyết phải cố chấp tổ chức một bữa cơm gia đình mỗi tháng, cậu chỉ là một đứa con riêng không được coi trọng, chỉ vì ba cậu tuổi đã cao, không muốn cậu lưu lạc bên ngoài nên mới đón về, không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, loại hình thức này vốn không cần thiết.

"Tôi ăn no rồi."

Két——

Người bên cạnh đẩy ghế đứng dậy. Phó Sơ Tế không ngẩng đầu lên, đó là người anh trai cùng cha khác mẹ trên danh nghĩa của cậu.

Sau đó trong tầm mắt của cậu có một bàn tay đưa ra, cầm lấy chiếc kính râm màu trà đặt ở góc bàn đeo lên.

"Ba, công ty còn việc, tôi đi trước."

"Ba đã nói rồi", từ trên cao truyền đến giọng nói uy nghiêm: "Ba không quan tâm bình thường các con bận rộn thế nào, hôm nay nhất định phải ở nhà nghỉ ngơi, nếu không thì còn ra thể thống gì của một gia đình nữa!"

Tiếng bước chân bên cạnh dần xa nhưng không có tiếng đóng cửa, xem ra người đó vẫn chưa đi.

Năm phút sau, Phó Sơ Tế cũng buông đũa.

"Con ăn no rồi."

Cậu trở về phòng, ngồi bên giường ngẩn người, giống như một chú chó nhỏ bị nhốt trong chiếc l*иg sắt chật hẹp, không thể lật mình.

Phó Sơ Tế có chút bực bội, cậu lấy điện thoại ra xem, màn hình trống rỗng, chỉ có vài thông báo tin nhắn rác. Thế là cậu lại ném điện thoại sang một bên, nằm xuống một cách chán nản.

Đường Cảnh Ý lại nằm mơ.

Hắn nhìn thấy Cố Vân Thâm đứng dưới gốc cây đa, từng tốp học sinh đi ngang qua anh, anh đang đợi ai đó, cố kìm nén sự mong đợi nóng lòng, cứ lấy điện thoại ra xem giờ nhưng trên mặt không lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Đường Cảnh Ý biết anh đang đợi mình.

Nguyễn Đường nhanh chóng đi xuống từ con dốc, vừa rồi hắn đi đánh bóng với bạn cùng phòng, cả người đổ mồ hôi, trên đường về mỗi người mua một cây kem ăn. Hắn ăn hết kem của mình trong vài miếng, bạn cùng phòng đưa que kem sô cô la giòn của mình đến bên miệng hắn, Nguyễn Đường thuận tiện cắn một miếng, hai người vừa nói vừa cười đi về phía dưới ký túc xá.

Khóe miệng Cố Vân Thâm dần phẳng lại nhưng vẫn cười khi Nguyễn Đường tiễn bạn cùng phòng đi, quay lại nhìn anh, rồi bước tới.

"Đổ nhiều mồ hôi như vậy, sao không mặc áo khoác vào."

"Anh đến sớm quá." Nguyễn Đường nói: "Không sao đâu, không lạnh."

Giọng điệu của hắn rất bình thường nhưng Cố Vân Thâm lại bị câu nói trước đó đâm trúng, anh nói: "Anh không nên đến sớm như vậy sao?"

Nguyễn Đường nhìn anh một cách kỳ lạ: "Em không có ý đó."

"Ừ." Cố Vân Thâm nói: "Gió lên rồi, lên xe nói chuyện."

Nhưng cho đến khi lên xe, vẻ mặt của anh vẫn có chút lạnh nhạt.

Nguyễn Đường vừa kéo dây an toàn được một nửa, dứt khoát buông tay, tiến lại gần nhìn anh: "Sao vậy, không vui à?"

"Không có." Mặt Cố Vân Thâm lạnh lùng.

Nguyễn Đường bật cười, nâng mặt anh lên và hôn chụt một cái: "Còn cãi với em nữa, em có thể không biết anh không vui là như thế nào sao?"

Cố Vân Thâm vẫn không nói gì nhưng lông mày giãn ra, anh lùi lại một chút: "Đây là dưới ký túc xá, em..." Anh sợ Nguyễn Đường bị bạn cùng lớp nói xấu.

"Có gì đâu, em hôn bạn trai của em thì sao." Nguyễn Đường có lý chẳng sợ, sau đó mắt đảo một vòng, lại rụt về: "Nhưng mà - anh nói cũng đúng, vậy thì không hôn nữa."

Hắn lùi lại nhanh, Cố Vân Thâm lại tức giận, anh vươn người tiến lại giúp hắn kéo dây an toàn xuống, đồng thời cúi xuống cắn mạnh vào môi hắn.

Nguyễn Đường cười, tiếng cười phát ra từ đôi môi đang chạm vào nhau của hai người, giống như một chú cá vui vẻ thổi bong bóng.

Cố Vân Thâm che giấu sự xấu hổ, lại kéo dây an toàn đã cài xong giả vờ kiểm tra, vừa nói nhanh: "Không được ăn chung kem với người khác."