Chương 53

Hiếm khi Khương Ngọc Thư nhìn thấy anh tức giận, cô bật cười: "Em ấy không sao thì tốt, con trai nghịch ngợm, chờ qua tuổi dậy thì sẽ ổn thôi."

"Vẫn là con gái bớt lo hơn, dường như nó giống em gái em, đang học cấp ba."

"Có thể học trung học số một, xem ra em ấy học không tệ."

"Đội sổ trong khối đó." Mạnh Cảnh Hòa khịt mũi coi thường.

Khương Ngọc Thư bối rối: "Có vài học sinh nam đột nhiên thành tích lớp mười hai trở nên tốt hơn."

"Em không cần an ủi anh." Mạnh Cảnh Hòa nhíu nhíu mày: "Nó không phải con anh."

Khương Ngọc Thư chớp mắt, trong phút chốc không biết nên nói gì, chẳng lẽ anh thật sự muốn làm bố sao?

Chủ đề con cái hơi nhạy cảm, Khương Ngọc Thư không muốn nói tiếp.

May mà lúc này điện thoại di động của Mạnh Cảnh Hòa vang lên.

Nhậm Dật rủ anh đi bắn súng, Mạnh Cảnh Hòa đồng ý. Lần này Mạnh Cảnh Hòa không kéo Khương Ngọc Thư đi cùng.

"Khách sạn còn có nhiều trò khác, em muốn chơi gì thì bảo quản lý đưa em đi."

Vẻ mặt của Khương Ngọc Thư thả lỏng hơn nhiều: "Ừm."

Mạnh Cảnh Hòa vừa đi, cô quay lại trước máy vi tính tìm kiếm thành tích cuối kỳ. Cô thi không tệ lắm, không khác điểm cô đã dự đoán. Hiếm khi được yên tĩnh, cô bắt đầu luyện giọng, muốn làm dẫn chương trình thì không thể bất tài được. Giọng nói của Khương Ngọc Thư vốn êm tai, lại thêm mấy năm nay siêng năng học tập, lúc dẫn chương trình vô cùng trôi chảy.

Cô mở tin tức mới nhất ra xem, đọc từng chữ.

Mạnh Cảnh Hòa và Nhậm Dật thi đấu với nhau, thắng hai trong ba ván sẽ thắng, cuối cùng Mạnh Cảnh Hòa thắng.

Nhậm Dật bĩu môi: "Tôi tự tìm để bị hành hạ đây mà."

Mạnh Cảnh Hòa nhìn bia tên, đã có khoảng thời gian anh không chơi, vậy mà lại bắn trúng bảy vòng, đây không phải trình độ của anh: "Không chơi nữa, trở về đi."

"Đừng mà, tôi vừa mới bắt đầu, vẫn chưa chơi chán mà."

Nhậm Dật thấy Mạnh Cảnh Hòa không hào hứng, anh đành phải thôi, hai người vừa đi vừa nói.

"Cậu chuẩn bị để Khương Ngọc Thư tiếp tục chờ ở đài C à?"

"Cô ấy thích nên mặc cô ấy."

"Ồ, không nhìn ra cậu lại quan tâm như thế."

"Có bao nhiêu người xếp hàng chờ giành vị trí người dẫn chương trình ở đài C, cho dù Tiểu Khương nhà cậu có bản lĩnh thì cũng phải chờ thôi. Sao cậu không kéo cô ấy về công ty của cậu?"

Mạnh Cảnh Hòa liếc mắt nhìn Nhậm Dật: "Tôi là người công tư không rõ ràng à?"

Nhậm Dật khẽ hất cằm: "Ai biết được."

Mạnh Cảnh Hòa về phòng, Khương Ngọc Thư đã kết thúc luyện giọng. Cô nằm trên giường, giường lớn mềm mại, lại thêm mấy hôm nay cô lo lắng, lúc này tảng đá trong lòng rơi xuống, cô vô thức ngủ thϊếp đi.

Mạnh Cảnh Hòa đi tắm rửa, anh trở lại giường. Khi anh vừa năm xuống, Khương Ngọc Thư đã thức dậy.

Cô tiếp tục giả vờ ngủ, tay của Mạnh Cảnh Hòa chạm vào gương mặt của cô.

Khương Ngọc Thư cảm nhận được, cô không nhúc nhích chỉ vờ như khó chịu.

Bỗng nhiên Mạnh Cảnh Hòa bật cười: "Giả vờ ngủ à?"

Cô mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của anh, vô cùng lúng túng: "Hai người chơi xong rồi sao?"

"Chê anh trở về sớm quá à?"

"Không phải, ai thắng thế?"

"Em đoán xem?" Dường như tâm trạng của Mạnh Cảnh Hòa không tệ lắm.

"Anh!" Đương nhiên Khương Ngọc Thư sẽ nói anh thắng.

"Tin tưởng anh vậy à?" Mạnh Cảnh Hòa nhíu mày, chậm rãi nghiêng đến gần cô.

Cô nuốt nước bọt: "Em..."