Chương 11: Quý nhân

Edit: Pam🍰

……

“Đây là chứng cứ duy nhất tôi có thể tìm được vào lúc này.”Đường Khuyết đưa một xấp văn kiện mỏng cho Nhạc Tương Nam, trên mặt lộ vẻ áy náy, “Xin lỗi anh, năng lực của tôi kém quá…”

Sau khi tiếp quản mớ lộn xộn của cao ốc Tập Viễn, anh đã tốn mất hai tuần để điều tra và yêu cầu đội xây dựng làm lại, tuy nhiên anh chỉ thiếu duy nhất kỹ năng chuyên môn, có thể mơ hồ hiểu gì đó nhưng lúc thực sự cần lại không biết xử lý.

Lúc này Đường Khuyết mới hối hận vì đã không chăm chỉ học hỏi, tuy có đủ kinh nghiệm nhưng nền tảng lại quá yếu so với những người đã tốt nghiệp đại học, đây cũng là điều hối tiếc lớn nhất của cậu.

Nhạc Tương Nam lật qua xem một chút, quả thực đúng như anh dự đoán, những lão già này gần đây càng ngày càng lớn mật, thậm chí không thèm lau mông, loại bằng chứng hiển nhiên này ngay cả người thường như anh cũng có thể nhìn ra chỗ đáng nghi.

“Lòng tham của bọn họ sẽ không chỉ có từng ấy.” Đường Khuyết chắc chắn: “Chỉ là tôi không tìm ra được, tốt nhất anh nên tìm người có kinh nghiệm đến kiểm tra thêm.”

Nhạc Tương Nam không phải chưa nghĩ tới, nhưng mấy lão và anh đều biết đường đi nước bước của nhau, anh cũng không dám nhờ người xa lạ điều tra, nếu lỡ đánh rắn động cỏ thì mất nhiều hơn được.

Nhạc Tương Nam gõ ngón giữa lên bàn vài cái, " Cậu còn quen ai trong lĩnh vực này không? Người đáng tin một chút."

Đường Khuyết lắc đầu, bạn học của cậu lĩnh vực này không ít, nhưng phần lớn đều ở ngoại thành, không giúp được gì nhiều.

"Không sao, cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã hỗ trợ tôi." Nhạc Tương Nam cau mày, quyết định tạm thời gác chuyện này sang một bên, "Gần đây vất vả cho cậu rồi." Gần đây, Đường Khuyết vì anh mà bận rộn chạy qua chạy lại giữa hai công trường, bận đến mức không có thời gian uống nước, buổi tối cậu liên tục nghiên cứu bản vẽ và dữ liệu kỹ thuật, anh đều nhìn thấy tất cả những điều này.

Đường Khuyết đột nhiên cười, xán lạn vui vẻ: “Lời này là lời bạn bè nên nói sao, lịch sự quá rồi, hơn nữa anh cũng giúp đỡ tôi nhiều mà.” Lời vừa nói ra, Đường Khuyết liền cảm thấy không thích hợp. Anh ở địa vị cao mà cậu còn nói hai người là bạn bè, liệu có bị hiểu lầm rằng mình đang trèo cao không?

Nhạc Tương Nam hoàn toàn không để ý, ngược lại lộ ra nụ cười hiếm thấy, tuy không nói nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy dịu dàng. Sau khi dự án hoàn thành hỏi cậu có muốn đến công ty anh không, Đường Khuyết trong công việc là người nghiêm túc, thực tế, không ngại gian khổ, đối với anh quả thực là một nhân tài hiếm có.

Cuộc trò chuyện giữa hai người diễn ra trong phòng khách, bầu không khí có lẽ quá căng thẳng, A Phúc ồn ào nhất lại trốn sang một bên chơi đùa, không đến quấy rầy bọn họ. Thấy hai người thả lỏng hơn mới sà tới , khuôn mặt nhỏ dụi vào chân Đường Khuyết, thiếu điều nói "ôm con".

Đường Khuyết cuối người ôm bé lên đùi mình, gần đây cậu quá bận, thời gian ở bên A Phúc ít đi, trong lòng cảm thấy có lỗi nên tự nhiên cũng muốn được gần gũi hơn với A Phúc.

“Ba ba và chú Nhạc đang nói chuyện gì ạ?” A Phúc ôm vịt vàng nhỏ mà Đường Khuyết mua cho, đôi mắt to tròn tò mò nhìn Đường Khuyết: “A Phúc cũng có thể giúp được đó!”

Đường Khuyết đột nhiên cười lớn, trong lòng ấm áp: "A Phúc thật tốt, còn có thể giúp đỡ ba và chú, nhưng ba đoán phải đợi con lớn hơn đã."

“Lại đợi lớn lên sao?” Giọng A Phúc dài ra, trên mặt lộ vẻ oán giận: “Ba và chú Nhạc công việc không tốt sao?”

“Ừ.” Nhạc Tương Nam cũng gác lại lo lắng, đưa tay vuốt cằm A Phúc, trêu chọc nhóc: “A Phúc định làm gì?”

A Phúc thực sự nghiêm túc bấm ngón tay, giòn tan nói: "Đừng lo, ba ngày nữa là tốt, sẽ có quý nhân phù trợ." Nói xong bé còn như thật gật gù.

Đường Khuyết nén cười: "Cái này con học ở đâu vậy? Mẫu giáo có dạy thế này sao?"

“Tôi nghĩ nó xem TV nhiều quá rồi.” Nhạc Tương Nam ác ý dùng đầu ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của A Phúc, kết luận: “Sau này đừng cho nó xem TV nhiều, toàn học những điều không hay.”

A Phúc tức giận đẩy tay Nhạc Tương Nam ra, tuột khỏi đầu gối Đường Khuyết, bĩu môi tức giận: "Sao không ai tin A Phúc vậy, con dỗi đó!"

“A Phúc.” Đường Khuyết kéo bé an ủi, nhưng bé nhanh chóng tránh đi.

"Con đi ngủ đây!" A Phúc vặn vẹo thân thể nhỏ bé, khó tha lỗi cho Đường Khuyết, hiển nhiên vẫn còn tức giận vì sự ngờ vực của bọn họ. "Dù sao đến lúc đó ba cũng sẽ biết thôi."

Hừ, nếu A Phúc không thể hiện hết sức mạnh của mình thì ba thực sự coi nhóc như con nít mất.

Tuy hiểu rõ lúc này cậu nên dứt khoát đuổi theo rồi nhẹ nhàng an ủi trái tim tổn thương của thằng bé, nhưng nhìn hình ảnh nhóc ta kiêu ngạo tức giận còn không quên ôm chặt vịt vàng nhỏ khiến cậu tức cười chết mất.

“ Tôi đi kể chuyện cho nhóc ấy trước khi ngủ.” Đường Khuyết nhịn cười đứng dậy, biết nếu không nhanh chóng kể cho nhóc may mắn nghe một câu chuyện, ngày mai bé nhất định sẽ không cười với cậu.

Nhạc Tương Nam cũng cố gắng mím môi, im lặng gật đầu, nhưng trong mắt lại không giấu nổi ý cười, xem ra đứa nhỏ này so với tưởng tượng của anh còn thú vị hơn nhiều, nếu… nếu anh có thể có được một bé con A Phúc như cậu thì tốt quá...

A Phúc tốt tính, đêm đó Đường Khuyết đọc cho bé nghe truyện thì bé đã rộng lượng quyết định tha thứ cho sự trẻ con của bà ba và chú Nhạc. Nhưng đúng vào lúc Đường Khuyết đang chuẩn bị quên đi chuyện này thì một bước ngoặt đã thực sự xảy ra.

Chuyện là do Đường Khuyết sơ suất quên đóng dấu mấy văn bản nên lúc trời nắng chói chang lại phải đến Cục Xây dựng, ai ngờ lãnh đạo phụ trách lại không có ở đó. Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc về nhà và quay lại vào ngày mai.

“Đường Khuyết?” Sau lưng truyền đến một giọng nói xa lạ đầy nghị vấn, Đường Khuyết vẫn còn ngơ ngác, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.

"Cậu không nhận ra bạn học cũ à?" Người lên tiếng là một năm nhân trạc tuổi Đường Khuyết, mặc áo sơ mi trắng bình thường, đeo kính râm, nụ cười ôn hoà.

"Từ Thiếu Liệt?" Đường Khuyết nhìn chằm chằm một hồi mới kinh ngạc mở miệng, cái tên quen thuộc tự nhiên thốt ra: "Là cậu sao!"

“Đúng vậy, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi.” Từ Thiếu Liệt đẩy kính lên, đôi mắt gầy híp lại, lòng tràn ngập vui mừng, “Trước đây chúng ta từng có quan hệ tốt, nhưng đáng tiếc là gia đình tớ chuyển đi. Khi đó còn làm sổ liên lạc." Đây là điều hắn tiếc nhất. Lúc đó chưa có điện thoại di động* nên hắn viết số của Đường Khuyết vào một cuốn sổ tay. Ai biết rằng mẹ hắn lại nghĩ đó là giấy vụn nên vứt đi. Vì vụ này mà Từ Thiếu Liệt đã chiến tranh lạnh với bà ấy trong hai ngày.

(*Mình nghĩ chắc thời đó còn dùng đt bàn á)

“ Chẳng trách sau này tớ gọi đến nhà cậu không được.” Nghĩ đến hồi đó, Đường Khuyết thở dài, “Nhưng những lá thư cậu viết cho tớ, tớ đều giữ lại.”

Từ Thiếu Liệt và Đường Khuyết là bạn cùng lớp ở trường trung học, Từ Thiếu Liệt là một học sinh nổi tiếng tóp đầu nhưng vì lý do nào đó mà bị xếp vào lớp kém nhất khối lớp và còn được bổ nhiệm làm lớp phó học tập. Khi đó, học sinh trong lớp đều không thích học hành, rất hung hãn, chỉ có Đường Khuyết học rất giỏi, lần nào cũng nghiêm túc, hoàn thành bài tập từng chữ một rồi đưa cho Từ Thiếu Liệt. Cứ thế hai người trở thành bạn tốt, cùng nhau đến trường, cùng nhau ăn trưa. Nhưng sau đó, Từ Thiếu Liệt tất nhiên đã đỗ vào trường cấp ba tốt nhất, còn Đường Khuyết thì vào trường trung cấp kỹ thuật học kiến

trúc. Dù vậy, hai người vẫn không mất liên lạc và vẫn trao đổi qua điện thoại đến khi Hứa Thiếu Liệt chuyển nhà năm cuối cấp, hai người mới mất liên lạc, chỉ đáng tiếc tình bạn tươi đẹp năm nào cứ vậy mà trôi đi.

"Kể ra, việc nghiên cứu kiến

trúc của tớ cũng bị ảnh hưởng từ cậu đó." Từ Thiếu Liệt dung mạo bình thường, ném vào đám đông sẽ hoà tan, nhưng nụ cười của hắn lại mang đến cho người ta cảm giác đặc biệt ấm áp. " Cậu còn nhớ không? Lúc đó cậu luôn nói kiến

trúc thú vị thế nào nên khi nộp hồ sơ, tớ tự nhiên mà chọn ngành kiến

trúc."

"Vậy bây giờ cậu làm việc ở đây à?" Đường Khuyết cẩn thận nhìn Từ Thiếu Liệt, lắc đầu thở dài: "Cậu quả thực có triển vọng như giáo viên nói hồi đó."

"Thật sao? Tớ chẳng nhớ nổi nữa." Hứa Thiếu Liệt không hề quan tâm, công danh sự nghiệp do người không quản trọng đánh giá thì không quan trọng lắm, hắn chỉ quan tâm đến lời của người mà hắn để tâm, "Bây giờ cậu đang làm gì?"

“Tôi vẫn đang làm trong ngành xây dựng, những thứ khác tớ không biết, tớ chỉ là nhóc chạy vặt thôi.” Đường Khuyết ngượng ngùng sờ tóc mình, “Hiện tại tớ đang làm dự án khách sạn nghỉ dưỡng Tinh Mỹ.”

"Tình Mỹ?" Từ Thiếu Liệt khẽ cau mày, "Gần đây bọn họ dường như gặp vấn đề lớn với cao ốc Tập Viễn."

"Cậu cũng biết?" Đường Khuyết sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, "Phải ha, cậu phụ trách khu này, nên biết cũng không có gì ngạc nhiên. Cao ốc Tập Viễn hiện đang sửa lại, tớ cũng hỗ trợ một chút."

Từ Thiếu Liệt không nói nhiều, lấy điện thoại ra lắc lắc, " Tớ không thể rời đi quá lâu. Số điện thoại của cậu là gì? Lần sau tớ hẹn cậu nói chuyện nhé."

Đường Khuyết vội vàng đọc số, chẳng mấy chốc đã nghe thấy điện thoại mình đổ chuông.

“Là số của tớ đó, nhớ lưu vào nha.” Hứa Thiếu Liệt tựa hồ muốn dặn dò thêm gì đó, lại nhịn xuống, nói: “Vậy thôi, lát nữa tớ tan ca sẽ trò chuyện sau.”

"Ừm ừm, tớ hiểu mà, cậu vẫn như trước." Đường Khuyết bất đắc dĩ lắc lắc điện thoại, tỏ vẻ đã hiểu, ai cũng có thể nhìn thấy khóe miệng cậu cong lên.

Từ Thiếu Liệt liếc nhìn tập tài liệu trên tay cậu rồi tự nhiên cầm lấy đọc: "Cậu đến đây vì cái này phải không? Hôm nay trưởng ban không đi làm." Nói xong, hắn xua tay tiễn khách mà không đợi Đường Khuyết trả lời. "Cậu về đi, ta đi trước trước. Cái này tớ hoàn thành giúp cậu, chậm nhất là đêm mai."

Đường Khuyết chỉ cười, nhìn bóng lưng rời đi của hắn mà thầm nói “cảm ơn”. Cậu biết bạn cậu không cần những lời cảm ơn khách sáo này, bởi vì Từ Thiếu Liệt là bạn thân của Đường Khuyết, cho tới nay vẫn không thay đổi.