Chương 2: Ba ba tốt

Edit: Pam🍰

“Con tên gì?” Đường Khuyết lấy ra một chén trứng hấp từ trong nồi, sau đó đưa một cái thìa nhỏ trước mặt cậu bé: “Cẩn thận nóng, ăn từ từ thôi.”

"A Phúc, con tên A Phúc." Cậu bé giống như búp bê sứ, múc một thìa trứng hấp cho vào miệng, nở nụ cười hài lòng: "Ba ba, ngon quá đi."

Đường Khuyết cẩn thận dùng khăn tay lau sạch miếng trứng dính trên miệng bé, thăm dò hỏi: “A Phúc cứ gọi chú là ba ba, vậy ba ba ban đầu của A Phúc ở đâu?”

A Phúc ngẩng đầu lên khỏi chén trứng hấp, đôi mắt to ba i rối vô thức nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Khuyết hồi lâu, sau đó nghiêm túc nói: "A Phúc không có mẹ, ba, ba quên rồi sao?"

Dù có khác thường đến đâu thì A Phúc cũng chỉ là một cậu bé năm tuổi, có cố gắng che giấu biểu cảm và giả vờ nghiêm túc thì Đường Khuyết vẫn bắt được sự hoảng loạn và sợ hãi trong mắt bé.

Đường Khuyết thấy vậy bình tĩnh lại, có thể đứa trẻ này thật sự bị bỏ rơi hoặc chạy trốn khỏi đâu đó, nhưng không quan trọng. Đường Khuyết tiếp tục nhìn A Phúc ăn trứng hấp, thỉnh thoảng dùng khăn tay lau khóe miệng cho bé, cười cười, cuối cùng hiện tại ông trời cũng ban người đến cho cậu.

Nếu đứa trẻ này không muốn đi thì đừng đi nữa, Đường Khuyết nghĩ tới đó liền lập tức chuyển sang chế độ người cha, cậu nuôi dạy con cái rất thành thạo, Đường Bình không phải là do cậu nuôi lớn sao? Dù không thân nhưng ít nhất cậu ta đã lên đại học một cách bình yên, bây giờ điều kiện tốt hơn trước rất nhiều nên việc nuôi dạy A Phúc không có vấn đề gì.

Đường Khuyết lạc quan đến mù quáng, tự động bỏ qua hàng loạt các thắc mắc, từ dưới đáy tủ lôi ra bộ quần áo cũ của Đường Bình, so sánh với A Phúc một hồi, sau đó lắc đầu, "Quên đi, những bộ này đều là mấy chục năm trước, ngày mai ba sẽ mua cho con bộ mới."

A Phúc trầm tư đặt thìa xuống, đôi chân ngắn ngủn chạy vào lòng Đường Khuyết, cầm chiếc áo nhỏ đội lên đầu, vội vàng nói: “Ba, con thích bộ này cơ.”

Vì tuổi còn nhỏ và cử động vụng về nên A Phúc không thể thoát khỏi chiếc áo phông xanh hải quân trên đầu: "Ba, ba, A Phúc không nhìn thấy ba nữa."

A Phúc chật vật trong bộ đồ, Đường Khuyết cười rớt nước mắt, phải rất lâu sau cậu mới giúp bé cởϊ áσ ra khỏi đầu, ném sang một bên. "Được rồi, được rồi, chúng ta đi tắm đi, ngày mai ba đưa con đi mua quần áo và vài thứ cần thiết."

"Được ạ." A Phúc cười híp mắt, khóe miệng nhếch lên hài lòng, bàn tay nhỏ nhắn bụ bẫm nắm lấy góc áo Đường Khuyết không buông: "A Phúc nghe lời ba."

“Đứa ngốc này, sớm muộn gì ba cũng sẽ bán con.” Đường Khuyết nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của A Phúc, “Bán lấy tiền.”

"Hí hí." A Phúc không hề sợ hãi mà mỉm cười khúc khích. Hình ảnh một lớn một nhỏ cười vui vẻ thực sự giống cha con.

Nhìn thấy nụ cười trong sáng rạng rỡ của A Phúc, Đường Khuyết bỗng không đành lòng, cậu không có bạn thân, luôn thu mình lại, nói cậu không cô đơn là giả nhưng cậu quen rồi nên không quan tâm. Nhưng bây giờ căn nhà bỗng chốc tràn ngập tiếng trẻ con cười nói rất sôi động, lấp đầy trái tim cậu.

Nhưng dù sao đứa trẻ này cũng sẽ trở về nơi mà nó vốn ở, phải không? Cho dù cha mẹ không có thì vẫn còn những nơi như trại trẻ mồ côi, Đường Khuyết dù có kinh nghiệm đến đâu cũng hiểu rằng không thể nhận nuôi bé. Nghĩ đến đây, cậu nhìn về phía A Phúc trong mắt càng có chút không nỡ .

A Phúc cảm giác được gì đó rất, bàn tay nhỏ chạm vào mặt Đường Khuyết, gọi một tiếng: “Ba.”

Đường Khuyết bật cười, cậu nghĩ có lẽ cả đời cậu sẽ không quên được cục cưng này, cho dù cuối cùng A Phúc không thể ở bên cậu cũng không sao, cậu vẫn có thể quan tâm, coi bé như con mình.

Những ngày tiếp theo, Đường Khuyết giống như một người cha chuẩn mực, từ đầu đến cuối mua rất nhiều thứ cho A Phúc, ngay cả cuốn sổ ngân hàng gần như trống rỗng cũng không khiến cậu cau mày. Cậu vẫn vui vẻ đặt tên cho A Phúc, Đường Tiểu Phúc.

Cậu nghĩ có lẽ thầy bói nói đúng, vận may của cậu đã đến, chỉ cần có Tiểu Phúc ở bên, đời này cậu sẽ không thiếu thứ gì. Và mọi chuyện thực sự diễn ra đúng như mong đợi, một tuần sau, không có ai đến hỏi thăm A Phúc.

Vì lý do này, cậu đặc biệt nhờ người quen ở Cục Công an kiểm tra những đứa trẻ mất tích gần đây, nhưng không tìm thấy dấu vết nào.

Trái tim Đường Khuyết cũng hạ xuống một nửa, cậu nói với hàng xóm bé là con của họ hàng xa rồi đưa A Phúc chính thức về ở.

A Phúc vốn đã rất soái cộng thêm cái miệng ngọt ngào, chỉ trong vài ngày tất cả các bà dì đều choáng váng, kẹo, bánh quy và các đồ ăn nhẹ khác được đưa đến tận miệng, khiến Đường Khuyết phải ra lệnh cấm. Nếu còn muốn hàm răng trắng thì nhóc con không thể ăn kẹo nữa.

A Phúc bất mãn nhìn kẹo trái cây trong tay, hôm nay bà Vương cho hương đào bé thích nhất, nhóc béo nhà bên quấy rầy bà nội lâu ngày không được nên chỉ cho cậu một viên.

Nhưng phải nghe lời ba. A Phúc bĩu môi, như đã hạ quyết tâm, cẩn thận đặt viên kẹo vào tay Đường Khuyết, "Ba giúp A Phúc cất nó đi, A Phúc sẽ không ăn đâu."

Đường Khuyết vốn mềm lòng, muốn trả lại nhưng cậu nhịn xuống, sờ đầu bé: "Ngoan quá, như vậy giáo viên mẫu giáo sẽ thích."

Kể từ khi Đường Khuyết nói với bé hai ngày trước rằng thứ hai tới sẽ đưa cậu đi nhà trẻ, A Phúc đã vô cùng hưng phấn, suốt ngày nhảy nhót, ước gì có thể nói cho cả thế giới biết rằng bé sắp đi nhà trẻ. Nên cậu dùng cái này để khích lệ nhóc.

Quả nhiên, A Phúc lập tức cười đến chói mắt, hai tay trắng hồng ôm lấy đùi Đường Khuyết: "Ba, ba đối với A Phúc thật tốt."

“Đương nhiên rồi.” Đường Khuyết ôm A Phúc lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, “Nhưng khi ba ba đi làm, A Phúc nhất định phải học ngoan nha.”

Vì công ty xây dựng vừa hoàn thành một công trình lớn nên cậu được nghỉ dài ngày nhưng cũng sắp kết thúc rồi, dù không biết dự án tiếp theo sẽ thế nào nhưng chắc chắn rằng những ngày vất vả lại tới rồi.

A Phúc ngoan ngoãn gật đầu: “Con sẽ nghe lời thầy cô, ba ba sẽ gặp nhiều may mắn trong công việc.” A Phúc nói rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm trông rất đáng yêu.

“Haha.” Đường Khuyết coi những lời này như lời ngây ngô của trẻ con, đương nhiên cũng không coi trọng, “Cảm ơn A Phúc.”

"Con nói nghiêm túc đó." A Phúc ba không tin mình, lập tức đứng thẳng người, mặt đỏ bừng, "A Phúc là ngôi sao may mắn, bất cứ điều gì A Phúc nói sẽ thành hiện thực."

“A Phúc để ba trúng năm triệu được không?” Đường Khuyết trêu bé .

“A Phúc chưa đủ năng lực đó.” A Phúc cau mày đau khổ, mặt nhăn lại như ăn phải khổ qua, “Con phải lớn lên, lớn thật nhanh.”

Đường Khuyết xoa mái tóc mềm của bé, cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Vậy A Phúc mau lớn lên nha, ba đang chờ."

"Được ạ." A Phúc lập tức vui vẻ trở lại, đôi mắt nheo lại, ba đúng là người tốt, không giống như những người khác chỉ nhéo cánh tay làm nhóc đau rồi bắt nói những điều kỳ lạ.

Ba của A Phúc là người ba tốt nhất trần đời, bé A Phúc vòng tay qua cổ Đường Khuyết cười rạng rỡ.



"Con mang theo khăn tay, bình nước và bánh quy." Hôm nay là ngày A Phúc đi học mẫu giáo, Đường Khuyết đã dậy sớm làm một bữa sáng thịnh soạn, sau đó cậu đếm đi đếm lại những thứ trong cặp nhỏ của A Phúc sợ thiếu cái gì. "Bút màu và vở, hẳn là đủ rồi."

"Ba, con ăn xong rồi." Sau khi nuốt miếng trứng luộc cuối cùng, A Phúc đứng dậy khỏi chiếc ghế nhỏ của mình, nhấc đôi chân ngắn ngủn chạy nhanh đến chỗ Đường Khuyết, ngẩng đầu nhìn cậu với đôi mắt đầy khao khát, "A Phúc có thể đi học mẫu giáo thật sao?"

Ba nói trường mẫu giáo có rất nhiều trẻ em cùng tuổi với nhóc, có những giáo viên hiền lành và những món ăn vặt ngon miệng, A Phúc đã mong được đến đó từ lâu.

Hôm nay, A Phúc được Đường Khuyết chải chuốt gọn gàng, mặc sơ mi ngắn tay kiểu hải quân, quần yếm denim có thêu hình Snoopy bên ngoài, kết hợp với một chiếc mũ lưỡi trai cực ngầu trên đầu, trông cậu nhóc thật dễ thương.

Đặt chiếc cặp vịt con màu vàng mới mua lên lưng A Phúc, Đường Khuyết vỗ nhẹ chiếc mũ nhỏ của bé: “Được rồi đi thôi ! .”

Vì A Phúc không có hộ khẩu nên không vào được những trường mẫu giáo công lập, Đường Khuyết đã nhờ người quen tìm một trường mẫu giáo tư thục có đánh giá tốt, tuy tốn hơn một nghìn tệ một tháng nhưng Đường Khuyết vẫn cắn răng trả tiền, số tiền cậu nhận được từ dự án vừa rồi không hề nhỏ, ít nhất có thể duy trì được một thời gian.

"Đi thôi." A Phúc xỏ đôi giày da màu đen mới vào, thân hình trắng nõn mũm mĩm trông rất cưng. "A Phúc đang đi học!"

Trường mẫu giáo cũng không gần, cách nhà họ một con phố, Đường Khuyết lên xe điện, để A Phúc ngồi đằng trước

A Phúc đã phấn khích từ tối qua, sau khi ngồi lên chiếc ghế đặc biệt của ba, bé bồn chồn, vươn đôi tay như hoa sen bắt chước tư thế trong phim và hét lên: "Tút tút, tàu đang rời bến!"

Những người dân dậy sớm nhìn hai cha con một cách ân cần, thậm chí có người còn chạm vào đầu A Phúc, bảo bé hãy nghe lời giáo viên, hoặc từ trong túi đồ ăn sáng lấy ra một túi sữa đậu nành đưa cho A Phúc.

Lúc Đường Khuyết thực sự khởi hành thì trời đã muộn, trên đường lại kẹt xe nghiêm trọng nên Đường Khuyết không khỏi tăng tốc độ một chút. Đúng lúc cậu đang rẽ vào một góc cua, một chiếc Mercedes-Benz màu đen bất ngờ lao tới từ phía đối diện, Đường Khuyết không kịp phanh nên đã tông thẳng vào.

Trong lúc hai bên va chạm, Đường Khuyết liền hối hận vì còn mang theo A Phúc, lẽ ra phải cẩn thận hơn. Rất may tốc độ của hai bên không quá nhanh nên không có ai bị thương mà chỉ làm xước phần ngoài của chiếc Mercedes-Benz.

A Phúc sửng sốt hồi lâu, đôi mắt to ngấn nước nhìn Đường Khuyết hồi lâu mới kêu lên: “Ba.”

Đường Khuyết đau lòng ôm lấy bé, dỗ dành A Phúc một hồi mới ngừng khóc. Lúc này, tài xế chiếc Mercedes-Benz màu đen cũng bước xuống, đứng cạnh Đường Khuyết, giọng trầm trầm bình thản không chút dao động: “Khi mang theo trẻ em cậu nên cẩn thận hơn.”

“Là lỗi của tôi.” Bản thân Đường Khuyết đã sớm hối hận, liên tục thừa nhận sai lầm của mình, điều này khiến nam nhân cao lớn mặc vest đen trông hài lòng hơn nhiều.

“Ừm, tôi đang vội cho con đi học mẫu giáo.” Khí thế của đối phương quá mạnh, Đường Khuyết lúc nói chuyện cũng trở nên thận trọng: “Có nên để cảnh sát giao thông xử lý khoản bồi thường này không?”

Người đàn ông vô cảm xua tay, "Không cần, cậu đi đi, lần sau cẩn thận." Vốn dĩ tai nạn này là trách nhiệm của hai bên, anh cũng không thiếu tiền sửa chữa, nhưng không nỡ nhìn Đường Khuyết mang theo con nhỏ lại bất cẩn như vậy, hiện tại thấy Đường Khuyết nhận lỗi, Nhạc Tương Nam cũng không có ý định dây dưa.

Thấy không phải chịu trách nhiệm hay tranh cãi, Đường Khuyết thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bế A Phúc lên xe chuẩn bị xuất phát.

A Phúc ngơ ngác nhìn một lúc mới hiểu đối phương không có ý định đổ lỗi cho ba, tâm trạng vui vẻ hét lên với Nhạc Tương Nam, người đang mở cửa chuẩn bị lên xe. “Chú ơi, chú sẽ được nhận quà đó!” rồi mỉm cười, nhìn ba với vẻ mặt đầy tự hào ‘mau nhanh khen con đi’.

Nhạc Tương Nam lông mày giật giật, ừ, sáng sớm phải đi sửa xe, cũng thật may mắn.

Đường Khuyết hướng Nhạc Tương Nam cười xin lỗi, cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Được rồi, chúng ta đến nhà trẻ đi."

A Phúc kéo chiếc ba lô nhỏ của mình và cười tươi đến mức không ai hiểu nổi.