Chương 9: Hỗ trợ

Edit: Pam🍰



Khi Đường Khuyết vội vàng chạy tới Tinh Mỹ, Nhạc Tương Nam đã chuẩn bị xong tất cả giấy tờ, đẩy đến trước mặt cậu , "Uống chút nước đi, sau đó giúp tôi xem xét những thứ này."

Đường Khuyết không uống nước mà trực tiếp mở tài liệu ra, bắt đầu đọc từng trang, tài liệu không dài cũng không ngắn. Cậu rất chuyên chú, thỉnh thoảng còn dừng lại suy nghĩ rồi tiếp tục nghiên cứu.

Lúc Đường Khuyết đọc xong đã quá giờ ăn trưa, Nhạc Tương Nam không rời đi, lặng lẽ ngồi sau bàn làm việc đọc báo cáo. Thấy Đường Khuyết đóng tập hồ sơ lại, anh ngẩng đầu lên nói: "Đọc xong chưa? Đúng lúc, chúng ta cùng đi ăn trưa, cũng tiện nói chuyện."

Đường Khuyết trong lòng đầy nghi hoặc, cậu vừa đọc tài liệu đã cảm thấy lạ, toàn bộ dự án tuy lớn nhưng cũng chỉ là một dự án bình thường mà thôi, dưới trướng Nhạc Tương Nam chắc không thiếu người có năng lực, sao lại tìm đến cậu. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, anh đã gọi cậu tới hỗ trợ thì hẳn có lý do riêng, Đường Khuyết liền từ bỏ ý định hỏi rõ ràng.

Nhạc Tương Nam dẫn Đường Khuyết tới quán cà phê yên tĩnh dưới một tòa nhà gần đó, gọi hai món đơn giản sau đó nói: "Cậu thắc mắc vì sao tôi lại nhờ cậu tiếp quản dự án này đúng không?"

Đường Khuyết không ngờ Nhạc Tương Nam lại chủ động nói ra vấn đề này, cậu gật đầu thẳng thắn: "Việc này vốn ngay từ đầu cũng không khó, có rất nhiều người có năng lực hơn tôi, chỉ tùy tiện chọn một người là có thể giải quyết." .

“Nhưng họ không tỉ mỉ như của cậu.” Nhạc Tương Nam đã cẩn thận xem lại các hạng mục mà Đường Khuyết đảm nhận, mỗi hạng mục đều được thực hiện nghiêm túc, không có sơ xuất.

Nhạc Tương Nam trầm mặc một lát, nghịch nghịch chiếc ly trong tay, đợi người phục vụ mang món lên xong mới tiếp tục nói: “Hơn nữa, cậu rất đáng tin.”

“Gì cơ?” Đường Khuyết sửng sốt, sau đó có chút buồn cười. Cậu mới quen Nhạc Tương Nam có mấy ngày lại có thể chiếm được lòng tin của anh, không biết có phải do biểu hiện của mình quá tốt hay không.

“Ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.” Nhạc Tương Nam không nói nữa, cầm đũa ăn trước, “Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau.”

Đường Khuyết sớm đã đói, không quan tâm những thứ khác nữa, vội vàng bắt đầu ăn, có lẽ buổi chiều phải đến công trường nên phải ăn no.

Nhạc Tương Nam xuất thân từ một gia đình kiểu mẫu, tính tình lịch sự, tuy ăn hơi vội nhưng không ảnh hưởng đến lễ nghi ăn uống của anh chút nào. So ra, Đường Khuyết chỉ có thể coi là tầm thường, nhưng theo Nhạc Tương Nam thấy cũng khá thú vị, hơn nữa còn khiến bữa ăn của anh ngon hơn rất nhiều.

“Đủ chưa?” Đặt đũa xuống, thấy Đường Khuyết ăn sạch phần của mình, Nhạc Tương Nam không khỏi hỏi thêm một câu.

Đường Khuyết hơi đỏ mặt, điều này đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng của cậu, cậu thành thật trả lời: “Tôi no rồi.”

Nhạc Tương Nam ra hiệu cho người phục vụ thu dọn, sau đó trầm ngâm một lát rồi nói: "Không giấu gì cậu. Chú, bác của tôi đã hưởng lợi không ít, tôi biết điều này."

Đường Khuyết mặc dù chậm tiêu, nhưng đối với công việc thì không mơ hồ, lập tức phản ứng lại: "Muốn tôi nhân cơ hội này lấy đi ít chứng cứ?"

Nhạc Tương Nam gật đầu, "Công ty xây dựng tôi biết thì mấy lão cũng biết, nếu có chuyện gì bọn họ nhất định sẽ nhận được tin, nên tôi chỉ có thể tìm người ngoài tầm tay mấy lão."

“Thế nên anh tìm tới tôi sao?” Đường Khuyết cười nói: “Anh không sợ tôi quay đầu bán đứng anh à?”

Đường Khuyết cười làm Nhạc Tương Nam thả lỏng, anh chống cằm, chậm rãi nói: "Tôi đã nói hết cho cậu chứng tỏ tôi rất tin tưởng cậu."

Đây là lần đầu tiên Đường Khuyết nhìn Nhạc Tương Nam gần đến vậy. Nhạc Tương Nam có nước da khác với cậu, không phải trắng nõn mà là màu mật ong khỏe khoắn, mắt không to bằng cậu nhưng lại dài và hẹp, bờ mi trông rất anh tuấn còn có chút quyến rũ. Chiếc mũi cao thẳng như mấy Idol.

"Sao vậy?" Nhìn thấy Đường Khuyết đột nhiên ngơ ngác, Nhạc Tương Nam sửng sốt trong chốc lát, nhìn xem có gì không ổn.

"Không có gì." Đường Khuyết vội vàng lắc đầu, đâu thể nói do cậu ngắm anh đến ngây người. Hình như nghe nói đàn ông môi mỏng còn có vận đào hoa - Đường Khuyết cau mày, không nhận ra suy nghĩ của mình đang càng đi càng xa.

“Đường Khuyết!” Nhạc Tương Nam bất đắc dĩ nhìn đối phương đang mê mang, duỗi tay vẫy vẫy trước mặt cậu: “Lúc còn đi học cậu cứ ngẩn người như thế này à?”

Đường Khuyết sửng sốt tỉnh táo lại: “Hả?” Sau đó cậu mới hiểu được: “Không có, chỉ là ăn no nên dễ phân tâm thôi.” Bình thường cậu chưa bao giờ ngơ ngác nhìn một người đàn ông như vậy.

"Chúng ta nói chuyện chính đi." Nhạc Tương Nam trong lòng thở dài, lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã tin nhầm người, người trước mặt không đáng tin cậy như anh nghĩ thì phải.

Đại khái là cảm nhận được Nhạc Tương Nam nghĩ gì, Đường Khuyết nóng lòng buộc miệng nói: "Tôi nhất định có thể làm tốt, nếu không tôi sẽ bồi thường tôi cho anh!"

Nhạc Tương Nam nhịn cười, anh rốt cục nhìn rõ rồi, đôi khi trong đầu cậu chỉ nghĩ linh tinh: "Tôi muốn cậu để làm gì?"

Đường Khuyết vừa nói ra liền hối hận, trước đây cùng người khác đánh cược đã quen, nên giờ mới bị liệu, nói mà chưa suy nghĩ.

“Vậy chiều nay tôi đến công trường nhé?” Để đánh lạc hướng, Đường Khuyết đè xuống vẻ nóng bừng trên mặt, nhanh chóng chuyển chủ đề, “Tôi đã ghi nhớ số liệu, bây giờ đến công trình kiểm tra thực tế.”

Nhạc Tương Nam hỏi trợ lý thì biết chiều nay anh không có lịch trình, liền lấy áo khoác đứng dậy: “Đi thôi, tôi đi cùng cậu”

Lúc Đường Khuyết và Nhạc Tương Nam đến công trường đã là buổi chiều, còn là lúc nắng nhất, mặt trời treo trên đỉnh đầu. Tất cả công nhân đều đã nhận được thông báo nên về phòng tạm nghỉ, khiến nơi công trường càng hoang vắng.

(chắc khoảng 13h-15h)

Mồ hôi từ thái dương Đường Khuyết không ngừng rơi xuống, làn da trắng nõn bị ánh nắng làm cho đỏ bừng, "Nhạc Tương Nam, anh đi tránh nắng trước đi, tôi có thể một mình đi vào."

Nhạc Tương Nam vẫn mặc một bộ âu phục màu đen cứng nhắc, nghe cậu nói vậy liền cởi vest ngoài ra, tiện tay ném xuống ven đường, xắn tay áo lên nói: "Không có gì, tôi đi cùng cậu."

Đường Khuyết không thuyết phục anh nữa, giơ tay lau mồ hôi sắp rơi xuống khóe mắt, mở sổ tay mang theo bên người ra, vừa kiểm tra so sánh vừa ghi chép lại, bởi vì không có công cụ nên cậu chỉ có thể dựa vào mắt và kinh nghiệm để ước lượng đại khái sơ một lần.

Cho dù vậy, Đường Khuyết cũng mất gần bốn năm giờ đồng hồ mới đi hết toàn bộ một lượt. Trong lúc đó, Nhạc Tương Nam chỉ im lặng theo sau cậu. Anh dù không hiểu số liệu hay thuật ngữ chuyên ngành mà Đường Khuyết lẩm bẩm nhưng vẫn kiên trì ở lại bên cạnh.

Đường Khuyết vừa bắt đầu tập trung làm việc đã quên mất còn có một Nhạc Tương Nam, đợi đến khi ghi chép xong xuôi, tâm lý thả lỏng mới chú ý đến anh ở phía sau: "Anh vẫn luôn đi cùng sao?"

Nhìn thấy Đường Khuyết như vừa gặp quỷ, Nhạc Tương Nam cười khổ: "Tôi cùng cậu đi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, vậy mà hiện tại cậu mới để ý tới?"

Đường Khuyết xấu hổ gãi đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn: "Uhmm, vừa tập trung là tôi quên hết chuyện xung quanh, hay là anh nghỉ ngơi một chút đi?"

Nhạc Tương Nam chú ý đến những giọt mồ hôi long lanh trên trán Đường Khuyết, đưa tay muốn lau đi giúp cậu, sau đó anh lại ý thức được, khựng lại, quay người bước đi: “Kiểm tra xong rồi phải không? A Phúc tan học rồi."

“Đã muộn vậy à?” Đường Khuyết nhìn đồng hồ, vội vàng đuổi theo Nhạc Tương Nam: “Chờ tôi với.”

Lúc hai người tới đây cùng đi bằng xe của Nhạc Tương Nam, nhưng giờ về lại... Đường Khuyết cầm tay nắm cửa do dự, nhỏ giọng nói: "Hay là tôi bắt taxi về nhé?"

Toàn thân cậu lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, bẩn thỉu còn có mùi nữa, có lẽ cậu không nên làm dơ xe Nhạc Tương Nam ? Hơn nữa cứ vậy mà đi, A Phúc sẽ mất mặt lắm phải không? Đường Khuyết nhất thời co rúm người lại .

“Nói nhảm gì vậy, nhanh lên xe đi.” Nhạc Tương Nam liếc cậu một cái, nhưng lại không hề nói ra câu an ủi nào, chỉ đơn giản ra lệnh.

Đường Khuyết không biết có phải bị khí thế của anh uy hϊếp hay không nhưng nhất thời không dám ho he gì, ngoan ngoãn mở cửa ngồi vào xe.

…..

Giờ tan học, cổng trường mầm non đông nghẹt người, không chỉ có phụ huynh đứng trông con về mà còn có đủ loại xe cộ. Nhạc Tương Nam vốn đã quen với hình ảnh này, nhanh chóng tìm được chỗ đỗ xe, chính xác lùi xe vào chỗ, tháo dây an toàn: "Xuống đi, A Phúc chắc đang sốt ruột chờ rồi."

Đường Khuyết nhìn người mình mà muốn khóc, suốt chặn đường điều hòa vẫn thổi suốt, bây giờ đồ cậu đã khô nhưng vẫn còn mùi mồ hôi, làm sao có thể cứ vậy mà đón A Phúc?

"Không sao đâu." Nhạc Tương Nam đương nhiên biết cậu đang xoắn cái gì, buồn cười mở cửa xe cho cậu, "Tôi cũng ra mồ hôi mà, không cần phiền nào quá đâu." Mỗi lần thấy Đường Khuyết xoắn xuýt là anh lại muốn cười, nhưng nghĩ lại thấy điều cậu lo lắng cũng khá hợp lý.

Đường Khuyết kéo áo ngửi ngửi, không có mùi gì, hôm nay cũng không dính bụi bẩn, chỉ cảm thấy hơi khó chịu, cậu xuống xe: “Quên đi, cùng lắm là tôi bị quỷ nhỏ A Phúc chê mấy câu thôi."

"A Phúc không phải đứa trẻ như vậy." Nhạc Tương Nam chỉ nhẹ nhàng nói câu này rồi thôi, kỳ thực Đường Khuyết cũng biết vậy, chỉ là để ý nên hơi hoảng loạn.

Đường Khuyết cùng Nhạc Tương Nam vào lớp đón cậu nhóc thì thấy ánh mắt cô Trương nhìn cậu hơi lạ: "Sao vậy cô giáo? A Phúc lại gặp rắc rối gì sao?"

"Không có, không có." Cô Trương nhanh chóng xua tay, "A Phúc đang chơi trong khu trò chơi bên kia, anh nhanh vào đi."

Từ đằng xa, Đường Khuyết đã thấy thân hình nhỏ bé của A Phúc vui vẻ leo lên leo xuống cầu trượt, thỉnh thoảng lại ưỡn ngực chỉ đạo nhóc mũm mĩm bên cạnh lấy khối gỗ.

"A Phúc, ba đến rồi." Đường Khuyết vẫy tay với bé.

"Ba ba!" A Phúc vừa thấy Đường Khuyết đã muốn lập tức chạy tới, nhưng lại lưu luyến khối gỗ và cầu trượt, miễn cưỡng nhìn về phía sau, cuối cùng lắc lắc tay Đường Khuyết nhõng nhẽo: "Ba ơi, cho con chơi thêm một lát rồi mới về nha!”

Đường Khuyết xấu hổ nhìn Nhạc Tương Nam, cũng không còn sớm nữa, nhưng cậu vô pháp chống đỡ A Phúc làm nũng. Nhạc Tương Nam ở nơi đông người luôn có vẻ lạnh lùng, ngay cả với A Phúc, tiếp được ánh mắt cầu cứu của Đường Khuyết, anh lập tức nhìn sang: "Đường Tiểu Phúc, về nhà!"

Giọng nói không lạnh lùng lắm nhưng lại khiến A Phúc rùng mình, nhóc ta ngoan ngoãn tạm biệt Lộ Lộ, xỏ giày vào, hí ha hí hửng chạy đến cạnh Đường Khuyết, một tay nắm tay cậu, một tay nắm tay Nhạc Tương Nam: "Ba ba, chú Nhạc, chúng ta về nhà thôi." Cuối cùng nhóc cũng không quên vẫy tay với cô giáo Trương: "Tạm biệt cô Trương!"

Quả nhiên, chỉ trai đẹp với trai đẹp mới mang lại hạnh phúc cho nhau, cô Trương luyến tiếc một hồi lâu, sau đó cố gắng duy trì nụ cười với những phụ huynh tiếp theo, thôi thì dựa vào chính mình mới đáng tin nhất

………..

Tác giả có lời muốn nói: Bé Phúc bị cướp đất diễn rồi... Hiếm có chương nào mà nhóc ấy không ra ngoài tung tăng, vậy mà tui vẫn nhớ thương bé ~ Nhưng dù gì bé nhà ta cũng là nhân vật chính trong bộ này cho nên sẽ luôn xuất hiện hehe~