Chương 1

Anh là một người khiếm khuyết.

Người bình thường có lý trí và cảm xúc.

Trên đời này, con người dù có thiên về một bên đi chăng nữa cũng sẽ tuyệt đối không mất đi bên còn lại, không ai sống chỉ dựa vào cảm xúc hay lý trí.

Dù gì thì người không phải đồ ngốc không có sức phán đoán, cũng không phải là máy móc không có cảm xúc.

Nhưng anh lại là người của vế sau, Nguyễn Hành Chu có chứng thiếu hụt cảm xúc.

Chứng khiếm khuyết tâm lý này từ lúc sinh ra anh đã có: Không cách nào hiểu được cảm xúc phức tạp, thậm chí còn không có ý thức trách nhiệm về tinh thần trọng nghĩa trong xã hội, ngay cả sự sợ hãi về thứ cảm xúc sai trái này cũng là một điều xa xỉ.

Cảm giác này như cả thế giới đang dần dần nhạt màu rồi biến mất, rất khó để giải thích cho người khác hiểu.

Giống như bây giờ vậy.

Nguyễn Hành Chu mặc tây trang màu đen đứng ở nghĩa trang nước ngoài, âu phục cũng không phải thuần đen, vì anh mới tham gia xong hội nghị rồi chạy đến đây, bảo tiêu và trợ lý cấp dưới cũng đứng ở phía sau anh cảnh giác bốn phía, số người trong nhà họ Nguyễn không nhiều lắm, những người bà con đó đang rơi nước mắt không ngừng, nhưng vẫn không quên an ủi người phụ nữ đang khóc lớn nhất kia.

Người phụ nữ đó là mẹ của anh.

Cha sứ niệm một câu gì đó, sau đó quan tài bên cạnh trầm mặc bị đưa xuống, lớp bùn đất phủ kín quan tài trải đầy hoa trắng.

Ánh mắt của Nguyền Hành Chu nhàn nhạt mà nhìn chằm chằm vào nói, giống như xuyên thấu qua nó nhìn thấy được người cha luôn cười tủm tỉm, bao dung đứa con trai của mình kia.

Ông ấy là một người cha tốt, chẳng sợ Nguyễn Hành Chu sinh ra đã không cách nào thân cận họ như những đứa con bình thường khác, cha anh hết sức yêu thương anh để anh có thể nhận được sự ấm áp từ gia đình.

Mẹ anh khóc càng lớn hơn, thậm chí họ hàng bên cạnh cũng không cản được bà chạy về phía quan tài, nhìn bà sắp té ngã, Nguyễn Hành Chu hơi đỡ bà dậy, nhỏ giọng nói:

“Mẹ, chậm thôi.”

Người phụ nữ đó phản ứng kịch liệt, đẩy cậu ra, vì dùng sức quá lớn nên chiếc mũ đen có miếng vải mỏng rớt xuống đấy, lộ ra khuôn mặt mỏi mệt và đôi mắt đỏ hồng vì khóc.

Nguyễn Hành Chu không kịp phòng bị mà té về phía sau, trợ lý im lặng đỡ anh, liếc về phía sau một cái, những bảo tiêu đứng sau đó lập tức hùng hổ đến gần một bước, làm cho những người chung quanh cảm thấy áp lực.

“Phu nhân, mong bà không cần làm ra những hành động quá khích nào, Nguyễn tổng hiện tại cũng rất đau khổ, mong bà khắc chế cảm xúc chính mình.”

Biểu tình của trợ lý lạnh như băng, híp mắt cảnh cáo bà.

“Nó đau khổ?”

Như đang nghe một câu chuyện buồn cười nào đó, Nguyễn phu nhân chỉ vào Nguyễn Hành Chu, gào thét tê tâm liệt phế:

“Đó mà gọi là đau khổ sao? Các người xem biểu cảm của nó là gì đi? Hả? Nguyễn Hành Chu, cha của mày qua đời mày có biết sao? Mày có rơi một giọt nước mắt nào chưa? Mày là một con quái vật máu lạnh!”

“Từ khi tao sinh ra mày, mày đã từng thân cận với tao và cha mày chưa? Cha mày có đối xử tốt với mày không? Mày có thực sự cảm thấy đau khổ vì anh ấy chưa?”

Nguyễn Hành Chu gục đầu xuống, không hề hé răng.

Đau khổ sao? Chắc là, có một chút nhỉ.

Nguyễn phu nhân rống đến mức cổ đỏ bừng, nhào lên túm lấy quần áo của Nguyễn Hành Chu mà lôi kéo, đây có thể là hành động không lễ phép nhất mà một người phu nhân danh giá như bà làm trong đời này.

Trợ lý Mildan muốn ngăn cản, nhưng Nguyễn Hành Chu quay đầu dùng ánh mắt kêu anh ta lùi về phía sau.

Người phụ nữ đó dùng sức xé tây trang của anh như thể đang xé rách lớp da lạnh băng anh khoác bên ngoài, như muốn nhìn xem đứa con trai mà mình mang nặng đẻ đau có trái tim hay không.

“Tao thà không sinh ra mày!”

“Chẳng thà không sinh ra mày!”

Mẹ của anh khóc lóc, bảo, lúc tuyệt vọng đến mức không chịu nổi cũng không có được một cái ôm từ con trai mình.

Nguyễn Hành Chu cong lưng để cơ thể bị chính mẹ của mình lôi kéo, cổ và mặt treo vết máu, nhưng anh vẫn không đứng thẳng eo dậy…

Bà ấy là một người mẹ tốt.

Đúng thế.

Không có cha mẹ nào có thể chấp nhận việc đứa con mà mình luôn âu yếm không yêu mình, có lẽ có người có thể, nhưng sau mười năm hai mươi năm… phần che chở và chờ mong đó cũng sẽ biến mất.