Chương 7

Thiên Kích nhìn chằm chằm nhân loại trước mặt thật lâu.

Đôi mắt lạnh băng vô tình nhìn anh đầy uy nghiêm.

“Ngươi có phải hiểu lầm gì không, nhân loại kia?”

Hắn trầm giọng nói:

“Ta sẽ ban cho người tài bảo và những thứ mà người thường không cách nào có được, người chỉ cần tuân theo khế ước mà hầu hạ ta, nhanh chóng sinh con nối dõi cho ta, còn chuyện khác à? Đó không phải là chuyện người nên nghĩ.”

Cả đời này hắn đã gặp quá nhiều người sau khi nhận ra chân thân của hắn liền bắt đầu không buông không tha, quấn riết lấy hắn, những kẻ đó không muốn nhanh thăng chức thì cũng là muốn trường sinh bất lão cùng với gia tài bạc triệu.

Môi Thiên Kích giật giật, nụ cười nhạt nhẽo hiện lên trên mặt hắn, nhưng không có chút dịu dàng nào mà ngược lại càng thêm lãnh khốc, trào phúng.

“Ta cũng sẽ không để người trở thành thê thϊếp của ta, ta sẽ không cưới một nhân loại làm vợ của ta, nhân loại có sinh mệnh ngắn ngủi còn có tính tham lam… Cưới ngươi cũng chỉ làm nhục Long tộc mà thôi. Ngươi đã hiểu chưa.”

Nguyễn Hành Chu dừng một lát, trầm mặc gật đầu:

“Hiểu rồi.”

Thiên Kích vừa lòng, nhìn chỗ khác.

Xem ra dùng lời lẽ nghiêm khắc với nhân loại mới là biện pháp tốt nhất, khiến cho bọn chúng nhục nhã không chịu nổi, khiến cho bọn chúng biết khó mà lui, khiến –

“Tôi hiểu rồi, cách quyến rũ không dùng được.”

Nguyễn Hành Chu tự nắm cằm mình, nhăn mi tự hỏi một chút, lấy ra từ túi quần tây một cuốn sổ nhỏ, lật ra gạch một hàng, nghiêm túc nói với Thiên Kích:

“Chúng ta bắt đầu tiến hành phương thức thăng thiến tình cảm tiếp theo đi.”

Thiên Kích: “…..”

Ngươi hiểu cái mọe gì!

Nguyễn Hành Chu: “Sao thế?”

Thiên Kích: “… Chẳng lẽ ngươi không biết nhục nhã là gì sao?”

Đã bị ta nói đến thế rồi còn thò mặt mo qua?

Nguyễn Hành Chu lắc đầu:

“Không, từ nhỏ tôi đã bị thiếu hụt một ít cảm xúc.”

Khóe miệng Thiên Kích giựt giựt.

Lật cuốn sổ qua trang sau, Nguyễn Hành Chu mười phần nghiêm trang, hỏi:

“Tiến hành bước tiếp theo đi, Thiên Kích, anh có muốn nghe lời âu yếm không?”

Đã được vô số người dùng lời lẽ hoa lệ, câu văn trau chuốt ca tụng, lửa giận của Long Quân hơi giảm, sau đó hắn như suy tư chuyện gì mà nhếch môi:

“À ~ Được.”

Hắn thật ra muốn nghe xem tên nhân loại khốn nạn này có thể nói ra câu âu yếm nào đả động đến hắn! Chờ tên này nói xong rồi, hắn phải nghiêm khắc, nhục nhã cái tên nhân loại chết tiệt này một phen!

Nguyễn Hành Chu thấy hắn hứng thú, anh lộ ra một nụ cười nhẹ, siết cuốn sổ trong tay, giọng nói trầm thấp, nghiêm trang như đang đọc diễn văn trước bục cờ đỏ.

Anh đọc:

“Á à ~ Em mê anh như mèo mê cá chó mê thịt, như Ultraman mê đánh quái vật.”

Vị Long Quân trẻ tuổi: “….”

“Em yêu anh, yêu anh, như chuột yêu gạo.”

Anh Long Quân: “….”

“Em thích sao trời, thích mùa xuân, thích hoa lá, nhưng thứ em thích nhất là đôi mắt của anh vì vạn vật thế gian đều ở trong đó.”

Đôi mắt quý ngài Long Quân đã bốc lửa: “…..”

Nguyễn Hành Chu đọc xong ba đoạn, giương mắt nhìn thấy Thiên Kích đang nhíu mày nghiêng đầu, anh khó hiểu mà hỏi:

“Hở? Mặt anh sao xanh vậy, thận không tốt à?”

“Cút!!!”

Hai đứa có khế ước, không thể thiêu chết tên này không thể thiêu chết tên này không thể…

Thiên Kích nhìn đôi mắt vô tội của anh, gân xanh trên trán nhảy bừng bựt vài cái.

Bình tĩnh nào, không thể dùng lửa rồng thiêu chết cái tên nhân loại ngu xuẩn này được, Thiên Kích dùng ngón tay xoa xoa giữa mày, đồng tử cũng đã biến thành màu vàng của rồng.

Nguyễn Hành Chu bị hắn mắng nhưng không thể hiện ra sự ủy khuất nào, mà là thở dài gạch thêm một đường lên cuốn sổ nhỏ.

“Đây là mấy câu được đánh giá cao tôi tìm thấy trên mạng đó.”

Anh nhìn Thiên Kích bằng ánh mắt không tán đồng như thể Thiên Kích đang giận lẫy vậy.

Anh nói:

“Anh khó dỗ thật đấy.”

Hay là thiêu sống mọe cho rồi, Thiên Kích tự nói với mình, kệ cái khế ước khế chi gì đi, phải thiêu chết cái tên nhân loại đáng chết này mới đã cái nư!

Đã khắc chế không được lộ ra sừng rồng, hình xăm đỏ sậm trên làn da nâu nhạt của Thiên Kích đã bắt đầu như một vật sống đang bị kích động, vừa định hỏa táng tên nhân loại trước mặt thành tro thì đã nghe tiếng cửa phòng bị gõ vang.

“Ai đó?”

Nguyễn Hành Chu nhăn mi, sau thời gian buổi sáng khi thư kí Vương đã đưa báo cáo cho anh thì sẽ không có ai vào được nữa, Nguyễn tổng bị quấy rầy có hơi tức giận, anh nhét quyển sổ nhỏ vào trong túi quần.

Thiên Kích vẫn ngồi dựa ra ghế như cũ.