Chương 7: Mỹ Nam Xuất Hiện (7)

Ngũ Bân tự nhận là một người đàn ông rắn rỏi, tuy rằng không đến mức mặt không biến sắc khi thấy núi thái sơn sụp như trong truyền thuyết, nhưng đã từng làm nhiệm vụ, trên người cũng có nhiều chỗ gãy xương, dạ dày cũng đã từng chảy máu, anh ta cũng không có thốt ra một tiếng. Anh ta cảm thấy trừ phi là chuyện khủng bố, nếu không anh ta chắc chắn sẽ không khuất phục.

Nhưng hôm nay. . .

Thật ra không cần nói thân thủ Tiền Lung Lung tốt cỡ nào, Ngũ Bân cũng không muốn tìm một nữ vệ sĩ cho Hạ Thừa Nghĩa, còn là phụ nữ có tỷ lệ hoàn vốn cao. Tạm thời không đề cập tới sức quyến rũ của Hạ Thừa Nghĩa có làm cho nữ vệ sĩ này sinh ra ý nghĩ cận thủy lâu đài (1) hay không, giữa nam nữ vốn khó có thể bảo vệ sát người, Hạ Thừa Nghĩa cũng không phải là không có lúc ở toilet gặp phải nguy hiểm.

[1] Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

Trong văn phòng của Lưu Liên, bầu không khí vô cùng ngưng trọng. Lưu Liên chính là Liên ca, từ cái tên cũng có thể thấy được cha mẹ anh ta có bao nhiêu yêu thích loại thực vật sầu riêng này, đương nhiên, bọn họ thích bao nhiêu, Liên ca liền ghét bấy nhiêu, anh ta ước gì có thể đổi tên hết tất cả sầu riêng trên thế giới này cho rồi, cũng giống như heo đều được gọi là thịt trong triều đại nhà Minh.

"Nếu như cô muốn vào tổ bảo an chúng tôi, tôi bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh, bởi vì trong công ty cũng có rất nhiều nữ khách hàng muốn thuê nhân viên bảo an cùng giới; nhưng cận vệ của Hạ đổng, tôi không cho rằng phụ nữ có thể đảm nhiệm." Nhìn tình hình trước mắt, trực tiếp cự tuyệt Tiền Lung Lung là tuyệt đối không thể nào, Ngũ Bân quyết định đổi phương thức giải quyết vấn đề.

"Nhân viên bảo an của công ty các người tiền lương bao nhiêu?" Tiền Lung Lung hỏi.

Ngũ Bân nói con số, so với cận vệ thấp hơn nhiều lắm. Dù sao thì mức độ gánh vác mạo hiểm hoàn toàn khác nhau, tiền lương cũng theo đó mà ít lại.

"Tôi muốn làm cận vệ, tôi có thể đảm nhiệm." Từ nhỏ Tiền Lung Lung lớn lên cùng anh em chú bác ở công trường, chưa bao giờ cho là mình và phái nam có cái gì khác biệt, cũng không cho là mình không cách nào đảm nhiệm cận vệ của phái nam.

Ngũ Bân vừa định lắc đầu, chỉ thấy Tiền Lung Lung cầm ly uống một hớp nước, sau đó nhíu mày nói với Lưu Liên: "Cái ly này cũng không chắc chắn lắm."

Lưu Liên: . . .

Đó là ly thép! Còn là của anh ta! Tiền Lung Lung vào văn phòng liền cầm ly nước ấm để nguội ở trên bàn một hơi uống cạn, sau đó cái ly của Lưu Liên liền đổi chủ.

Ngũ Bân nuốt nước miếng, sau khi so sánh một chút xương cốt của mình và độ cứng của ly thép liền nói: "Thật ra, Hạ đổng chúng ta có khi cũng cần nữ vệ sĩ đấy. Có một số nơi cần bạn gái xuất hiện, cô từ điều kiện ngoại hình mà nói thì vô cùng thích hợp, hơn nữa nếu như cùng vệ sĩ khác thay phiên bảo vệ mà nói, cũng có thể đảm nhiệm chức vị này. Nhưng bởi vì nam nữ hữu biệt, mà cô cũng cần thời gian nghỉ ngơi phù hợp, cho nên lần này số lượng người tuyển không thay đổi, trừ cô ra, tôi còn phải chọn ba vệ sĩ nữa."

Tiền Lung Lung trong lòng yên lặng tính toán số tiền lương vừa rồi chia nếu chia cho bốn, rồi lại tính toán tỉ suất hối đoái của vàng ngày đó một chút, cùng với số lượng gram cần thiết cho một đồng tiền vàng, nhịn không được hai tay nắm chặt.

Ly thép bị cô bóp thành một cục, ở trong lòng bàn tay cô không ngừng biến hình, khuôn mặt của Lưu Liên và Ngũ Bân cũng biến hình theo luôn.

Người đầu tiên không nhịn được là Lưu Liên, thật ra Tiền Lung Lung không có làm cái gì, thế nhưng anh ta cảm giác phải chịu áp lực rất lớn! Vì vậy anh ta nói với Ngũ Bân: "Theo tôi được biết, bên cạnh vẫn có bốn năm vệ sĩ, bọn họ luân phiên là đủ rồi. Để cho Lung Lung chúng ta đứng ở bên cạnh Hạ đổng, nơi phụ nữ bất tiện tham gia thì dùng mấy người vệ sĩ kia, gặp phải tình huống nguy hiểm Lung Lung chúng ta cũng có thể giải quyết. Hơn nữa anh cũng nhìn thấy Lung Lung chênh lệch với các vệ sĩ khác rồi, giá cả thì không nên theo như tiêu chuẩn ban đầu?"

Hai mắt Tiền Lung Lung sáng lên, trong ánh mắt nhìn về phía Lưu Liên tràn đầy tán thưởng. Khuôn mặt Lưu Liên co rút, loại ánh mắt nhìn cấp dưới này thật làm cho người ưu thương, cô còn chưa có ký hợp đồng với công ty vệ sĩ đâu!

Ngũ Bân hít sâu một hơi, nhìn nhìn chiếc ly thép đã biến dạng vô cùng thê thảm, sau một hồi đặt lên bàn cân tính mạng của mình và trinh tiết của ông chủ để tính toán, cuối cùng nói: "Liên ca nói có đạo lý, như vậy đi, tiền lương của Tiền tiểu thư gấp bốn lần so với tiêu chuẩn ban đầu, nếu có lập công còn có thể thêm tiền thưởng. Thế nhưng tôi còn phải tuyển thêm một vệ sĩ nữa, ý của Triệu đổng là, không thể ít hơn hai người."

Anh ta vừa dứt lời, khí áp trong phòng lập tức trở lại bình thường, hai người hít sâu vài cái, cảm giác sống sót sau tai nạn thực tốt.

Mấy người lại nói một chút về công việc tiếp theo, sau đó liền vui vẻ bàn về việc ký hợp đồng. Tiền Lung Lung mỉm cười đứng lên, lại nghe thấy Ngũ Bân nói với Lưu Liên: "Quy củ cũ, 15% tiền hoa hồng của chúng tôi sẽ trực tiếp gửi vào tài khoản của công ty các cậu."

Tiền Lung Lung lỗ tai giật giật: "Chậm đã!"

Lưu Liên cảm giác phía sau lưng mình có chút phát lạnh.

"15% tiền hoa hồng, là khấu trừ từ trong tiền lương của tôi sao?" Giọng nói Tiền Lung Lung mang theo một chút sát ý.

Lưu Liên cứng ngắc gật đầu, trong nháy mắt, anh ta cảm thấy đầu của mình đã không ở trên cổ rồi.

"À, " Tiền Lung Lung gật gật đầu, sau đó trực tiếp nói với Ngũ Bân, "Tiền hoa hồng của vệ sĩ khác anh trực tiếp khấu trừ từ trong tiền lương nhé, của tôi không cần, bởi vì tôi vẫn chưa ký kết với Lưu quản lý, chúng ta trực tiếp ký kết đi."

Lưu Liên, Ngũ Bân: . . .

Nữ thổ phỉ mà nữ thổ phỉ mà!

Lưu Liên anh ta lăn lộn nhiều năm trong nghề như vậy, cho tới bây giờ chưa bao giờ bị người qua cầu rút ván rồi phá dỡ luôn như vậy! Tức giận xông lên làm đầu óc của anh ta muốn hôn mê, anh ta vừa muốn kháng nghị với Tiền Lung Lung, thì chợt nghe thấy ly thép ở trong lòng bàn tay Tiền Lung Lung phát ra tiếng rêи ɾỉ, độ dày của nó hiển nhiên so với chất liệu gốc lớn hơn rất nhiều, đã đạt đến trình độ vượt trội về chất liệu.

Lưu Liên sát khí cứng rắn chuyển thành nụ cười hớn hở: "Nên như thế hẳn là phải thế, cô vốn sẽ không ký kết với chúng tôi. Nếu như chủ thuê trực tiếp mướn, chúng tôi cũng không có quyền rút ra tiền hoa hồng."

Tiền Lung Lung hài lòng gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Nếu như vệ sĩ tử vong, như vậy chủ thuê và công ty vệ sĩ có phải sẽ cung cấp một số phí mai táng hay không?"

Ngũ Bân nói: "Trên lý thuyết chỉ cần đóng bảo hiểm thân thể đầy đủ cho vệ sĩ là được rồi, tuy nhiên ông chủ chúng ta và Liên ca có vẻ như đều cho thêm một số phí mai táng đấy."

"Vậy giả thiết tôi đồng thời cứu được chủ thuê, thuận tay cũng cứu được vệ sĩ kia, số tiền kia. . . Có phải nên chia cho tôi một ít không?"

Lưu Liên Ngũ Bân: . . .

Nữ tội phạm kinh tế a nữ tội phạm kinh tế a!

Phí mai táng người ta cả đời chỉ có thể cầm được một lần, Tiền Lung Lung cô là muốn cứu một lần cầm một lần sao?

Chu Bái Bì [2] cũng chỉ đến vậy thôi!

[2] Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động (Trích: Bảy thanh hung giản)

Cuối cùng vấn đề phí mai táng vẫn không có đạt được thống nhất, dù sao chuyện không có phát sinh, đợi khi nào xảy ra rồi nói. Tiền Lung Lung mãn nguyện nhận được tiền lương cao gấp mấy lần so với làm diễn viên đóng thế và công nhân cộng lại, hơn nữa còn được bao ăn bao ở! Bao ở còn chưa tính, dù sao cô tùy tiện chỗ nào đều có thể ngủ, chỉ cần không phải tiền vàng trải thành giường, ngủ nệm và ngủ chiếu đối với cô mà nói cũng không có gì khác nhau.

Cô vô cùng nhanh chóng áp chế Ngũ Bân ký hợp đồng, tiếp theo gọi điện thoại về nhà, sau đó liền theo Ngũ Bân trực tiếp bắt đầu làm việc!

Lúc Tiền Kim Sơn và Lâm Uyển biết Tiền Lung Lung làm cận vệ cho người ta trong lòng vô cùng bất an, cho dù Tiền Lung Lung từ nhỏ không có gì khác biệt với nữ siêu nhân, nhưng con gái của mình làm nghề nghiệp nguy hiểm cao như vậy bọn họ vẫn hết sức lo lắng. Diễn viên đóng thế khổ cực một ít, cho dù có thể sẽ có chút vấn đề về an toàn, nhưng với thực lực Tiền Lung Lung mà nói những thứ này cũng không coi vào đâu. Thế nhưng vệ sĩ là đao thật thương thật, Tiền Lung Lung da dầy hơn nữa cũng không có cách nào làm áo chống đạn.

Hết lần này tới lần khác từ nhỏ đến lớn bọn họ một lần cũng không thể ngăn được quyết định Tiền Lung Lung, chỉ có thể âm thầm lo lắng. Sau khi lo lắng một hồi, Lâm Uyển bỗng nhiên kịp phản ứng nói: "Lung Lung mới vừa nói con bé đi làm cận vệ cho ai?"

Tiền Kim Sơn sau khi suy nghĩ một chút mới nói: "công ty XX, Hạ đổng."

. . .

Lâm Uyển: "Tôi. . . Có chút lo lắng."

Tiền Kim Sơn gật đầu phụ họa: "Tôi cũng rất lo lắng cho Hạ đổng!"

Tiền Lung Lung vĩ đại của chúng ta, chỉ nhớ kỹ ba chữ Hạ Thừa Nghĩa, căn bản sẽ không nhớ kỹ công ty và chức vụ của Hạ Thừa Nghĩa!

Lúc Ngũ Bân dẫn cô đi gặp chủ thuê trong lòng cô còn yên lặng tính toán dùng tiền lương mình bây giờ mỗi tháng có thể mua mấy tiền vàng, muốn trải thành một cái giường đầy tiền vàng cần bao nhiêu tháng, tính đi tính lại cô phát hiện, theo con số này, cô cần một vạn tháng mới có thể trải đều một cái giường đôi, mà khi đó hoàng tử mỹ nhân và cô cũng chôn xương luôn rồi !

Vì có tính cách đặc biệt nghiêm túc, cho nên cho tới bây giờ Tiền Lung Lung chưa từng có suy nghĩ về việc mạ vàng, hay các loại đường tắt làm giả khác. Vẫn chưa từ trong chấn kinh hồi thần, cô đã đi theo Ngũ Bân và một vị vệ sĩ khác tiến vào một văn phòng vô cùng có phong cách, Hạ Thừa Nghĩa đang nhíu mày nghe điện thoại.

Lần trước cải trang thị sát công trường, đã làm cho anh tra ra chất lượng vật liệu xây dựng không đạt đúng tiêu chuẩn, chất lượng công trình cũng không có đạt chuẩn, có người ở dưới mí mắt của anh ăn cây táo, rào cây sung, xem ra phải hung hăng phản kích một chút! Anh vuốt vuốt huyệt thái dương căng đau vì mỏi mệt, nới lỏng cổ áo, ngồi tựa lưng vào ghế, dáng vẻ mang theo một chút lười biếng.

Nhìn thấy anh đang trò chuyện, Ngũ Bân liền không có quấy rầy, mà là mang theo Tiền Lung Lung và một vị vệ sĩ khác gọi là Tần Dương ngồi trên ghế sa lon đãi khách, đợi Hạ Thừa Nghĩa rảnh rỗi sẽ giới thiệu hai vệ sĩ này cho anh. May mà anh ta không cho Tiền Lung Lung nhìn thấy bộ dáng vừa rồi của Hạ Thừa Nghĩa, nếu không trinh tiết Hạ đổng khó mà giữ được!

Khoảng nửa tiếng sau, sau khi quyết định đối sách xong với thư ký Kim, Hạ Thừa Nghĩa sửa sang lại quần áo một chút, rồi mới gọi Ngũ Bân đi vào.

Hình ảnh đầu tiên mà Tiền Lung Lung nhìn thấy chính là Hạ Thừa Nghĩa được bao phủ một tầng ánh sáng mặt trời, cả người anh đều giống như vàng lập lòe tỏa sáng, Tiền Lung Lung dùng khí lực rất lớn mới không có làm cho mình chảy nước miếng, nhưng mà cô vô cùng muốn nhào tới, tựa như hôm trước ở trên công trường vậy!

Nhưng cô vừa muốn cất bước tiến lên, liền nhớ tới lời Tiền Kim Sơn nói: không có vàng trải thành giường, cô lấy cái gì nuôi mỹ nam của cô? Tối thiểu cũng phải có một cái ổ của mình giấu mỹ nam ở bên trong, nói như thế nào cũng không thể để Hạ Thừa Nghĩa sống ở trong phòng cha mẹ a?

Lý tưởng cùng thực tế chênh lệch quá lớn khiến Tiền Lung Lung ngừng lại bước chân, cô có chút ưu thương nhìn Hạ Thừa Nghĩa.

Ánh mắt Hạ Thừa Nghĩa đảo qua hai vệ sĩ mới tới, bởi vì Tiền Lung Lung hiện tại đang mặc đồng phục cận vệ nên so với đồng phục dân công đầy bụi đất ngày hôm qua thì có chênh lệch quá lớn, khiến Hạ Thừa Nghĩa không có nhận ra cô trước. Anh nghe Ngũ Bân giải thích, có chút nhíu mày.

"Một vệ sĩ mà lương cơ bản một năm so ra còn cao hơn tổng số tiền thưởng phúc lợi toàn thời gian của quản lý cao cấp công ty chúng ta, năng lực làm việc và tiền lương của cô ấy có tương đồng không?" Hạ Thừa Nghĩa không thiếu tiền, nhưng cũng không ai có thể nguyện ý ném tiền vào trong nước chơi.

Ngũ Bân hít sâu một hơi nói: "Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, Tiền tiểu thư là một nhân viên bảo an vô cùng ưu tú, tuyệt đối không phụ phần tiền lương này."

"Cho dù thân thủ cô ấy rất tốt, nhưng nam nữ dù sao cũng khác biệt, tôi cảm thấy cô ấy không cách nào đảm nhiệm được."

Vì vậy vấn đề Ngũ Bân đề cập ban nãy lại bị lấy ra nhắc lại một lần, đáng tiếc hiện tại Tiền Lung Lung không thể trực tiếp một quyền nện xuyên qua cái bàn cho Hạ Thừa Nghĩa xem để chứng minh thực lực của mình.

"Tiền tiểu thư là một vệ sĩ vô cùng chuyên nghiệp, qua quan sát cẩn thận, tôi cho rằng cô có thể gạt bỏ nam nữ khác biệt, có thể hoàn thành công việc này một cách hoàn hảo." Cũng may Ngũ Bân làm quản lý đội bảo an nhiều năm, nhiều lần giúp Hạ Thừa Nghĩa tìm vệ sĩ, mồm mép đã sớm luyện nhuần nhuyễn, loại chuyện trợn mắt nói lời bịa đặt này đối với anh ta mà nói hoàn toàn không có áp lực.

Hạ Thừa Nghĩa nói thế nào nhỉ? Tôi không có biện pháp gạt bỏ khác biệt nam nữ đồng ý phần công tác này đâu! Đàn ông mà, càng là người có năng lực như Hạ Thừa Nghĩa, lại càng không có biện pháp tiếp nhận sự thật một cô gái xinh đẹp bảo vệ mình, bề ngoài Tiền Lung Lung đối với giới vệ sĩ thật sự mà nói rất có tính khiêu chiến.

Nhưng lời này không thể nói ra, nếu không sẽ cho người ta cảm thấy Hạ Thừa Nghĩa ngay cả con gái cũng không bằng. Anh ta đang sắp xếp lại ngôn ngữ, thì cửa phòng làm việc đã bị người đẩy ra.

Hạ Giản Nhiên và một người đàn ông cao lớn đi tới.

Hạ Thừa Nghĩa lần thứ ba nhíu mày, mỗi ngày chuyện để cho anh nhíu mày thật sự là nhiều lắm.

Hạ Giản Nhiên là con gái không biết xếp hàng thứ mấy của Hạ Lăng Thiên, mẹ của cô ta là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mà lại có khí chất, chưa bao giờ tranh chưa bao giờ đoạt, bị Hạ Lăng Thiên lừa cũng nén giận, nhưng thật ra bà là một người rất dịu dàng nên cũng không tranh thủ vì lợi ích bản thân, bình thường căn bản không có tiếp xúc gì với Hạ Thừa Nghĩa. Hạ Giản Nhiên kế thừa dung mạo và tính cách của mẹ mình, cùng với bệnh tâm thần di truyền của. . . Gia tộc.

Nếu như không có phát bệnh, Hạ Giản Nhiên tuyệt đối sẽ không tìm đến Hạ Thừa Nghĩa đòi tiền. Thế nhưng một khi cô ta đến, liền chứng minh vị này lại quên uống thuốc.

Giống như đống thân thích phế phẩm kia của Hạ gia nhân viên bảo an đều ngăn cản ở bên ngoài, thế nhưng Hạ Giản Nhiên không được, cô ta điên lên có thể đội công ty lên trang bìa tạp chí bát quái một tháng không rơi xuống.

Cô ta đến lần nào thì thư ký Kim đều cũng sẽ không ngăn cản mà để cô ta gặp Hạ Thừa Nghĩa, tận mắt nhìn Hạ Thừa Nghĩa ký một tấm chi phiếu thì tâm tình Hạ Giản Nhiên sẽ bình phục, sau mỗi lần cầm được chi phiếu cô ta liền ngoan ngoãn quay về trại an dưỡng trị bệnh.

Thế nhưng lần này không giống vậy, bệnh của cô ta hiển nhiên nghiêm trọng hơn. Khi Hạ Thừa Nghĩa ngồi xuống ký hợp đồng, cô ta vốn vô cùng bình tĩnh lại nhào lên người Ngũ Bân. Người bị bệnh tâm thần phát tác, coi như là một cô gái yếu đuối, sức lực cũng vô cùng lớn. Ngũ Bân không tiện trực tiếp tổn thương cô ta, Tần Dương liền vội vàng tiến lên hỗ trợ, hai người đàn ông liền bị Hạ Giản Nhiên kiềm chế.

Lúc này người đàn ông cao lớn đi theo Hạ Giản Nhiên bước một bước dài vọt tới trước người Hạ Thừa Nghĩa, từ trong túi áo lấy ra một cái bình nhỏ hắt về hướng Hạ Thừa Nghĩa.