Chương 14

Tiêu Thế Khanh nghe được động tĩnh, ngước mắt lên nhìn, "Hoàng Thượng."

“Ừm,” Triệu Tê vẻ mặt ủ rũ nói, “Không cần hành lễ, cứ ngồi xuống đi.”

Tiêu Thế Khanh cũng không hề nhúc nhích, "Đa tạ Hoàng Thượng. Sao Hoàng Thượng lại đến Điện Cần Chính..."

"Không phải đến để gặp ngươi," Triệu Tê nhấn mạnh, "Trẫm chỉ đi ngang qua nên vào xem xem thôi, người cứ việc đọc tấu sớ, không cần để ý đến trẫm."

Tiêu Thế Khanh mỉm cười, cúi đầu tiếp tục đọc tấu sớ, quả nhiên lại không để ý tới Triệu Tê.

Triệu Tê đi tới bên cạnh hắn, tùy tiện cầm lên một bản tấu, lật qua xem. Đoạn đầu quá dài nên cậu không đọc, cuối cùng chỉ có một câu "Có thể" màu xanh lam. Triệu Tê đặt bản tấu chương trong tay xuống, nhặt một bản khác lên.

Giọng nói của Tiêu Thế Khanh vang lên: “Hoàng Thượng đang muốn tìm cái gì.”

Triệu Tê ngồi xuống đối diện Tiêu Thế Khanh: “Thừa tướng, nghe nói Thái Hậu giao việc tuyển hậu cho ngươi?”

Tiêu Thế Khanh cầm tách trà trên bàn lên, nói: “Thần chỉ là lập một danh sách, hậu vị cuối cùng thuộc về ai đương nhiên vẫn sẽ do Thái Hậu quyết định.”

“Vậy ai có tên trong danh sách của ngươi?”

Tiêu Thế Khanh đặt tách trà xuống, bình tĩnh liếc nhìn Triệu Tê: “Hoàng Thượng muốn biết?”

Triệu Tê gật đầu, lại lắc đầu, lưỡng lự nói: "Kỳ thực, bất kể bọn họ là ai, trẫm cũng không quen biết bọn họ."

Tiêu Thế Khanh lười biếng nói: “Hoàng Thượng anh minh.”

Triệu Tê có chút lo lắng. Trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, cậu đã sống được mười tám năm, chưa từng nếm trải tình yêu, cũng chưa từng thích ai, đột nhiên kết hôn một cô gái cậu chưa từng gặp mặt, trong lòng cậu rất muốn từ chối Chưa kể ở thế giới ban đầu, cậu vẫn chưa đủ tuổi kết hôn, chuyện hôn nhân đối với cậu quá là xa vời, cậu cũng chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.

Cậu quyết định vùng vẫy một chút, hỏi: "Có thể không thành thân được không?"

“Nếu không thành thân, ai sẽ sinh hoàng tử cho Hoàng Thượng?” Tiêu Thế Khanh thản nhiên nói: “Hoàng Thượng có thể tự mình sinh con sao.”

Mí mắt Triệu Tê giật giật, "Ý trẫm là đợi thêm mấy năm nữa. Nếu trẫm nhớ không lầm thì thừa tướng năm nay đã 23 tuổi. Thừa tướng còn chưa thành thân, sao trẫm lại phải vội vàng chứ?"

Tiêu Thế Khanh thâm ý nhìn cậu: “Hoàng Thượng muốn đợi bao nhiêu năm nữa?”

Triệu Tê suy nghĩ một chút, thăm dò duỗi ra bốn ngón tay: "Bốn năm?"

"Có thể."

Triệu Tê vui mừng khôn xiết, không ngờ tên đại gian thần này lại khá dễ nói chuyện. "Thật hay giả vậy! Vậy ngươi có thể giúp trẫm thuyết phục mẫu hậu đồng ý cho trẫm lập hoàng hậu muộn một chút được không?"

"Không thể."

Triệu Tê:? ?

Con mẹ nó ngươi chơi trẫm à?

“Thái Hậu sẽ không đồng ý.” Tiêu Thế Khanh bình tĩnh nói: “Bốn năm quá dài, ai biết được lúc đó bệnh cũ của Hoàng Thượng có tái phát hay không, long mạch có khô héo hay không.”

Triệu Tê: “…” Trẫm nhịn, không được tức giận! Trẫm là hoàng đế, dù có tức giận cũng phải âm thầm tức giận, không thể để gian thần xem kịch vui.

Đạo lý thì cậu đều hiểu, nhưng cậu nhịn không được.

Triệu Tê hít một hơi thật sâu, hung tợn nói: "Tiêu Thế Khanh, đừng tưởng rằng có Thái Hậu chống lưng cho ngươi thì trẫm không thể làm gì được ngươi! Ngươi không biết thủ đoạn của trẫm tàn ác đến mức nào sao!"

"Thần thật sự không biết," Tiêu Thế Khanh nhếch khóe môi, "Hoàng Thượng, có thể nói cho thần biết được không?"

Triệu Tê trừng mắt nhìn Tiêu Thế Khanh nhưng lại không thể làm gì được. Nói trắng ra, cậu chỉ là một hoàng đế bù nhìn, những đại thần quyền lực như Tiêu Thế Khanh sẽ không sợ cậu chút nào. Điểm khác biệt duy nhất giữa cậu và những hoàng đế bù nhìn khác là Ôn Thái Hậu cầm quyền là thân mẫu chỉ yêu chiều cậu. Nhưng nghĩ đến những gì Ôn Thái hậu nói mấy ngày trước, Triệu Tê hoài nghi cho nếu cậu thật sự cãi nhau với Tiêu Thế Khanh, Ôn Thái Hậu sẽ đứng về phía Tiêu Thế Khanh.

Triệu Tê siết chặt nắm tay, hỏi: “Thừa tướng còn phải đọc thêm bao nhiêu tấu chương nữa?”

Tiêu Thế Khanh hất cằm về phía đống tấu chương như núi, nói: “Nhờ phúc của Hoàng Thượng, thần còn phải đọc hết đống này.”

Triệu Tê đưa tay nhấc chụp đèn trên bàn lên, sau đó thổi mạnh vào ánh nến đang lay động, khuôn mặt Tiêu Thế Khanh và ánh sáng trong phòng đồng thời mờ đi.

"Ngươi nhìn thấy cái chụp đèn này chưa? Dù trẫm có vứt bỏ cũng không cho ngươi dùng! Để trẫm xem không có ánh sáng thì ngươi đọc tấu chương kiểu gì!" Triệu Tê nói xong liền ôm lấy cái chụp đèn nghênh ngang bước đi.

Tiêu Thế Khanh: "..."

Tiêu Thế Khanh ngồi yên lặng một lát rồi nói: "Người đâu."

Một ảnh vệ xuất hiện: "Thừa tướng."

Tiêu Thế Khanh rất có hứng thú nói: “Đi tra xem gần đây Hoàng Thượng làm những gì, nói những gì, ăn cái gì, gặp gỡ ai.”

"Vâng."

“Còn nữa, lấy một cái chụp đèn tới đây.”