Chương 2

Triệu Tê tức muốn hộc máu: Không, không thể đối xử với tôi như vậy, con mẹ nó tôi vẫn còn là xử nam mà...

Đáng tiếc hiện tại không phải lúc hộc máu, Triệu Tê rất nhanh nhớ lại cốt truyện, đại khái hiểu rõ tình hình hiện tại của mình. Trong sách, cẩu hoàng đế đã yêu Thám Hoa mới nhậm chức ngay từ cái nhìn đầu tiên, bất chấp sự phản đối của quần thần, cưỡng ép đưa y vào cung. Dung Đường là một thiên chi kiêu tử, trong nháy mắt lại trở thành nam sủng dùng nhan sắc để trèo lên cao. Y đã muốn chết từ lâu, lại bị tên cẩu hoàng đế dùng tính mạng của mấy trăm người ở Dung gia để uy hϊếp, không thể không tiếp. Có lần, cẩu hoàng đế nổi lên sắc tâm, ôm lấy y nhất quyết không chịu buông, nhất quyết muốn hôn người ta, Dung Đường không còn đường trốn thoát, chỉ đành lấy ra lọ độc dược đã chuẩn bị trước đó, muốn đồng quy vu tận với cẩu hoàng đế. Cẩu hoàng đế và Dung Đường đều bị trúng độc, may mà ngự y trong cung có y thuật cao minh, cả hai đều may mắn được cứu sống.

Người bình thường nếu làm như vậy với hoàng đế, thì cũng đủ chết cả tám trăm lần rồi. Nhưng Dung Đường lại là người có thể sống sót đến tận cuối truyện, không phải vì điều gì khác mà là vì y rất hợp khẩu vị của cẩu hoàng đế, hoàng đế không những không muốn gϊếŧ y mà còn cho y ăn ngon mặc đẹp..., y được giữ ở trong cung, không có việc gì làm liền đi nịnh hót khắp nơi.

“Ngươi xuống khỏi người ta trước đã,” Triệu Tê nói, “Trẫm đảm bảo sẽ không bao giờ động tới ngươi nữa.”

Dung Đường nheo mắt lại: “Hoàng Thượng người hiểu lầm rồi. Hiện tại là ta muốn động tới Hoàng Thượng.”

Ngươi nào có muốn động tới ta, ngươi muốn mạng chó của ta thì có!

Triệu Tê hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: "Vậy ngươi đang muốn kháng chỉ sao?"

Dung Đường chậm rãi nói: “Ta còn chưa từng kháng chỉ sao.”

Triệu Tê cố gắng nhớ lại cốt truyện trong nguyên tác, sau đó nảy ra ý tưởng nói: "Xem ra ngươi không còn quan tâm đến tính mạng của mấy trăm người ở Dung gia nữa rồi?"

Sắc mặt Dung Đường hơi thay đổi, Triệu Tê nhân cơ hội đẩy y xuống giường. Cậu giữ khoảng cách tương đối an toàn với Dung Đường, hét lên: "Người đâu, mau tới đây!"

Mấy tên ngự tiền thị vệ phá cửa xông vào, mỗi người cầm đao bao vây xung quanh Dung Đường, chuẩn bị tấn công. Người cuối cùng tiến vào là một thái giám mập mạp, có cảm giác rất vui vẻ: "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng ngài không sao chứ?"

Triệu Tê: “Vẫn ổn.” Nếu cậu đoán không sai, thái giám này hẳn là Giang Đức Hải, công công chưởng sự ở bên người nguyên chủ.

Giang Đức Hải nói: "Hoàng Thượng, Dung công tử, đây là..."

Dung Đường nhắm mắt lại, ngơ ngác nói: "Việc này là lỗi của một mình ta, Dung Đường bằng lòng nhận lấy cái chết, xin Hoàng Thượng đừng giận chó đánh mèo, trút giận lên người nhà của ta."

Triệu Tê vẫn còn sợ hãi, nhịn không được nói: "Trẫm sẽ không."

Dung Đường nhìn cậu, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Triệu Tê cố gắng hết sức để duy trì thiết lập cẩu hoàng đế của mình, "Chỉ cần ngươi cứ thành thành thật thật đợi ở đây, ngoan ngoãn một chút, nếu không trẫm sẽ... sẽ bắt tất cả nam đinh trong Dung gia đến làm bạn với Giang Đức Hải, bao gồm cả cha ngươi!"

Dung Đường quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Ồ.”

“Hừ,” Triệu Tê hừ lạnh một tiếng, “Hồi cung!”

Giang Đức Hải đi theo phía sau cậu: "Hoàng Thượng, thế là xong rồi sao?"

"Vẫn chưa xong đâu, Dung Đường nhất định đã trúng độc, ngươi đi tìm thái y xem cho y đi."

Giang Đức Hải băn khoăn: "Dung công tử bất kính với Hoàng Thượng như vậy, chẳng lẽ Hoàng Thượng cứ buông tha cho hắn như vậy sao?"