Chương 17: Trong sân, âʍ ɦộ bị liếʍ đến cực khoái sau đó phun ra nước (1)

Lạc Nhan Vũ mang theo giọng điệu làm nũng, "Nhưng em muốn ra ngoài. Cứ ở mãi trong nhà rất ngột ngạt... Em nghĩ em sẽ điên lên mất..."

"Muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được... Dẫn em đi dạo một chút được rồi..."

Lạc Nhan Vũ không trông cậy Sở Diêm Đình sẽ dẫn mình ra ngoài, cô chỉ muốn nói vậy thôi.

Không ngờ,

“Được!”

Người đàn ông đồng ý ngay lập tức.

"Thật sao?" Lạc Nhan Vũ vui mừng, cô trực tiếp ngồi trên người anh.

"Thật sự."

Lạc Nhan Vũ lộ ra một nụ cười yếu ớt, Sở Diêm Đình đồng ý quá nhanh.

Làm cô có chút khó tin.

Tắm rửa xong, Lạc Nhan Vũ thay váy, khoác lên cánh tay Sở Diêm Đình, khó có khi được ra ngoài, cô không muốn để anh ôm đi...

Bãi đậu xe trung tâm mua sắm.

Chiếc Rolls-Royce màu đen vững vàng dừng lại, cửa mở ra một người đàn ông tuấn mỹ, tinh thần phấn chấn bước xuống, cất chân thon dài đi về phía cửa xe ở ghế lái phụ.

Mở ra, bên trong ghế lái phụ bước xuống là một người phụ nữ nhỏ bé.

Cô gái có làn da trắng vừa mềm vừa mịn, mấy ngày nay dưới sự chăm sóc của tϊиɧ ɖϊ©h͙, cô ngày càng trở nên đằm thắm.

Ra khỏi tầng hầm, Lạc Nhan Vũ đứng bên cạnh Sở Diêm Đình, trong lòng không muốn thừa nhận bản thân đã bị Sở Diêm Đình thu phục, nhưng thân thể lại hoàn toàn bán đứng cô.

"Diêm Đình, em muốn ăn cái kia." Lạc Nhan Vũ chỉ chỉ cửa hàng bạch tuộc viên nhỏ bên cạnh trung tâm thương mại, ở nhà họ Sở liên tục ăn một đống đồ bổ, đã thế, mỗi một bữa toàn là thịt heo, cô đã chán ngấy những thứ đó.

Sở Diêm Đình kéo Lạc Nhan Vũ ngoan ngoãn đi về phía bên kia, thật ra anh cũng không muốn dẫn cô ra ngoài, anh muốn nhốt cô lại, tốt nhất là nhốt cả đời.

...

Đi dạo quanh trung tâm mua sắm cả một buổi chiều.

Lạc Nhan Vũ cùng Sở Diêm Đình đang định trở về nhà.

Vừa tới bãi đỗ xe, đột nhiên từ trong góc, một người phụ nữ lao ra.

Lạc Nhan Vũ nhìn Lạc Yên Y tiều tụy không chịu nổi đứng trước mặt, trong lòng run lên, miệng vừa mở ra, một chữ "chị" còn chưa kịp gọi.

Lạc Yên Y giơ tay lên muốn tát vào mặt cô một cái, nhưng ngay khi tay cô ta vừa định hạ xuống, Sở Diêm Đình đã nắm lấy tay cô ta bẻ sang bên cạnh, "Lạc tiểu thư, xin cô hãy chú ý thân phận.”

Lạc Yên Y có chút bối rối, cô nhìn Sở Diêm Đình, "Sở... Sở Diêm Đình, lúc trước không phải anh đã đồng ý dẫn em đi rồi cưới em sao? ”

"Chẳng... Chẳng lẽ anh đã quên đêm đó..."

Sau đó, Lạc Yên Y đưa ánh mắt nhìn sang Lạc Nhan Vũ, "Lạc Nhan Vũ! Cô có phải đã quyến rũ anh ấy không? Rõ ràng là cô đã hứa với tôi!”

"Ha ha ha..." Lạc Yên Y bất chợt bật cười, cô ta chật vật lui về sau một bước, mang theo ánh mắt khinh thường liếc nhìn Lạc Nhan Vũ một cái, "Tao biết mày chưa chết, mày hại tao không ngóc đầu lên được ở cái thành phố Y này, bây giờ còn đi quyến rũ Sở Diêm Đình? Ha ha ha... Tao còn tưởng mày yêu Cố Trạch Ngôn thật lòng. Bây giờ cũng tốt, Cố Trạch Ngôn cũng chuẩn bị cưới người phụ nữ khác..."

Đoạn trước, Lạc Nhan Vũ nghe đến trong lòng rét lạnh, nhưng nửa đoạn sau, hoàn toàn chọc giận cô, cô thật sự yêu Cố Trạch Ngôn.

Yêu anh tận đáy lòng, nhưng phần tình yêu này mang theo thương tích khiến cô không còn mặt mũi để gặp anh ấy...

Nhưng, anh ấy sẽ cưới người phụ nữ khác sao?

Nỗi đau trong lòng dường như cũng không nhiều lắm ...

Vở kịch này, là do Sở Diêm Đình sắp xếp.

Anh biết Lạc Yên Y một mực tìm mình, ngay lúc ra cửa, anh cố ý làm lộ hành trình để Lạc Yên Y gặp được bọn họ, anh muốn nhìn cô gái nhỏ của anh, khi nghe được tên đàn ông kia muốn cưới người phụ nữ khác, sẽ có phản ứng gì.

Nhưng hiện tại nhìn phản ứng này, lại ngoài dự liệu của anh.

"Chúng ta về nhà thôi." Lạc Nhan Vũ trên mặt không biểu cảm, trong lòng cô đang chết lặng, trở tay cầm bàn tay to của người đàn ông bên cạnh.

Bên trong xe.

Sở Diêm Đình chậm rãi khởi động xe, lái ra khỏi bãi đỗ, anh mới mở miệng, "Vũ Vũ không tức giận? ”

"Tại sao phải tức giận?"

“Người kia muốn cưới người phụ nữ khác chẳng lẽ Vũ không để ý?”

"Để ý thì có lợi ích gì? Để ý thì anh ấy sẽ cưới em sao? Diêm Đình, anh nói bao lâu nữa thì anh sẽ chán em? Chờ cho đến khi anh chán em. Anh sẽ trả tự do cho em chứ?”

Sở Diêm Đình giật giật mí mắt, anh liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, cô như một con rối gỗ bị hỏng, bất động, không nhúc nhích dựa vào ghế, làm anh cực kỳ đau lòng...

Anh không trả lời.

Chán không?

Sợ là đời này sẽ không có khả năng đó.

Trở lại nhà họ Sở.

Bên trong phòng khách.

Lạc Nhan Vũ ngồi trên sôfa, cô bật tivi lên, trên đó đang đưa tin về chuyện Cố thiếu gia cưới vợ...

Người đàn ông ngồi một bên ôm eo cô: "Vũ ghen tị sao?”

"Nếu ghen tị, ngày mai anh cũng cưới Vũ vào nhà."

"Hửm? Sao em không nói chuyện?”

Lạc Nhan Vũ trong lòng lộp bộp một tiếng, cô không biết Sở Diêm Đình đối với mình rốt cuộc là tình cảm gì, anh phá hủy nhà cô chia năm xẻ bảy, những vết thương đã phá hủy các mối quan hệ của cô...

"Anh không thể cưới em."

Không biết vì sao, trong miệng cô lại thốt ra những lời này.

"Vậy ngày mai anh sẽ cưới Vũ vào nhà." Sở Diêm Đình đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn để lừa Vũ kết hôn, hiện tại xem ra, có lẽ không cần anh lừa gạt, cô gái nhỏ của anh sẽ ngoan ngoãn mắc câu.

Lạc Nhan Vũ rụt trên người Sở Diêm Đình, qua vài phút, cô đột nhiên nhận ra trên mông có một vật cứng rắn, không cần suy nghĩ, cô đoán được đó là cái gì.

"Anh..."

Một chữ cũng không kịp nói, Sở Diêm Đình đã ngậm lấy vành tai của cô.

"Anh phải làm sao đây? Thật sự là muốn chết, anh lại bị Vũ trêu chọc thành công rồi.”

Trong sân, Lạc Nhan Vũ không biết mình bị Sở Diêm Đình đưa đến nơi này như thế nào, vừa rồi khi cô ở trên sôfa muốn chạy trốn, liền bị anh bắt được, sau đó trực tiếp bị anh đem ra sân...

Một đường đi tới, quần áo rải xuống đất, Sở Diêm Đình bộ dáng đói khát lộ ra trước mặt Lạc Nhan Vũ, anh không thể đợi được nữa, liền ôm lấy cô gái nhỏ...

Sau khi ôm lấy, dươиɠ ѵậŧ cứng đến phát đau, trực tiếp đặt lên cửa tiểu huyệt.

Lạc Nhan Vũ cả người nép vào l*иg ngực Sở Diêm Đình, hai chân cô bị cánh tay mạnh mẽ của Sở Diêm Đình giữ chặt, bàn tay anh nắm lấy mông muốn hai chân cô dạng ra một chút.

Tư thế này tuy rất khó, nhưng đối với Sở Diêm Đình, cái này liền trở nên đơn giản ...

Dưới hoàng hôn, đầu dươиɠ ѵậŧ tỏa sáng biến mất trong không khí, đâm vào tiểu huyệt phấn nộn, gậy thịt thô mở nếp nhăn, hướng sâu hơn đâm tới...

Dâʍ ɖị©ɧ giống như đã sớm chuẩn bị, chờ đợi dươиɠ ѵậŧ lớn đâm vào.

"À..." Lạc Nhan Vũ nhịn không được rêи ɾỉ, cô trèo lên cổ Sở Diêm Đình, mỗi lần cô đều là người bị ức hϊếp, hôm nay, cô tính toán...

Đến gần cổ người đàn ông, cô trực tiếp hôn lên...