Chương 4: Đâm hoa huyệt của cô cho đến khi hỏng mới thôi (1)

Lạc Nhan Vũ được Lạc Yên Y khuyên nhủ ăn cơm tối, Lạc Yên Y lúc này mới mở miệng nói ra mục đích, trên mặt cô ta lộ ra vẻ đáng thương thường ngày, "Vũ Vũ, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em còn nhớ không? "

"Em..." Lạc Nhan Vũ lau nước mắt, cô do dự một lúc vẫn lựa chọn kể ra, "Tối hôm qua em vào khách sạn, sau đó đến phòng chị nói, bên trong tự nhiên xuất hiện một người đàn ông, sau đó anh ta liền...liền..."

Nói xong, từng giọt nước mắt lăn xuống không ngừng, Lạc Yên Y nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ này của cô trong lòng dâng lên một luồng oán khí, rõ ràng bình thường Lạc Nhan Vũ luôn giả bộ ngây thơ, nhưng thay bằng loại giả bộ đáng thương này, bản tính liền lộ ra.

Bốc ra mùi của hồ ly tinh!

Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt Lạc Yên Y không biểu hiện gì ra ngoài, cô ta ho khan một tiếng, "Người đàn ông đêm qua, hôm nay đã tới nhà chúng ta, em có biết anh ta là ai không?"

Đồng tử Lạc Nhan Vũ co rút lại, cô có chút ngưng trệ, trong lúc nhất thời không phản ứng được.

"Vũ đừng khẩn trương, chị biết Vũ thích Cố Trạch Ngôn, cha mẹ còn có ý định giúp em giữ bí mật, để em tiếp tục gả cho Cố Trạch Ngôn. Chuyện tối qua muốn em coi như chưa từng xảy ra."

"Cái gì?"

"Mấy ngày nữa chị dẫn em đi vá màиɠ ŧяiиɧ, tối hôm qua cũng không hề xảy ra chuyện gì."

"..."

Lạc Nhan Vũ trong lúc nhất thời không phản ứng được, hiện tại đây là tình huống gì...

Lạc Yên Y biết Lạc Nhan Vũ khó hiểu ở đâu, trên mặt cô ta lộ ra một nụ cười ấm áp, "Người đàn ông tối hôm qua là Sở Diêm Đình, cả thành phố Y chỉ cần vừa nghe đến tên của anh ta đều run vì sợ, Sở Diêm Đình. "

"..." Lạc Nhan Vũ hoàn toàn không thể tin được, người đàn ông nhắm mắt nằm bên cạnh cô sáng nay lại chính là Sở Diêm Đình.

Cô đã nghe qua rất nhiều tin tức về Sở Diêm Đình, cô học kinh tế, lúc lên lớp đã nghe giảng viên lấy Sở Diêm Đình làm gương để dạy mọi người vô số lần...

Lạc Nhan Vũ ngẩn người suy nghĩ, Lạc Yên Y lại tiếp tục mở miệng, "Nhưng tối nay, Sở Diêm Đình tới nhà chúng ta chỉ đích danh bảo chị ngày mai ở nhà chờ anh ta, anh ta nói muốn cùng chị đính hôn."

Lúc Lạc Yên Y nói lời này, tim bị tức giận đến chảy máu, cô ta không ngờ vận khí của Lạc Nhan Vũ lại tốt như vậy, đối tượng đêm qua lên giường cùng cô lại chính là Sở Diêm Đình không gần nữ sắc, đã thế còn có thể khiến anh ta hôm nay chạy đến nhà.

Hai tay Lạc Nhan Vũ nắm chặt, trong lòng mơ hồ hiểu được ý đồ của chị mình, "Chị, ý của chị là..."

"Chị nghĩ Sở Diêm Đình hẳn là nhầm chị là em, cho nên, em gái tốt, em có nguyện ý nhường cơ hội này cho chị không? Gả vào nhà họ Sở chắc chắn sẽ mang đến cho chúng ta tiền tài vô hạn..." Sợ Lạc Nhan Vũ không đồng ý, Lạc Yên Y lại thêm một câu:

"Vũ Vũ, em, người em thích không phải là Cố Trạch Ngôn sao..."

"Em hiểu rồi, em biết nên làm thế nào." Lạc Nhan Vũ không ngốc, dù sao cô cũng không muốn cùng loại người như Sở Diêm Đình có liên quan.

"Ừm. Vũ thông minh nhất đương nhiên biết mình nên làm như thế nào, ăn xong nhanh trở về phòng nghỉ ngơi. "

(P/s: Bà chị sợ bà em nhận người với a Sở, vì a Sở nhận nhầm bả là người lên giường với ảnh, bả muốn nhận vơ để gả cho anh Sở. Tưởng cũng iu anh Cố chớ, hoá ra tham tiền thui 🥲🥲🥲)

...

Sau một đêm.

Lạc Nhan Vũ từ trên giường lớn tỉnh dậy liền đi tắm, cô không dám mặc áo ngủ thường ngày hay mặc mà chỉ mặc bộ quần áo ở nhà bằng cotton, che đi toàn bộ vết hôn trên người.

Đứng ở trước gương, Lạc Nhan Vũ nhìn vết hôn xanh tím dày đặc trên cổ, trái tim muốn co thắt lại, tối đó người đàn ông kia xuống tay nặng bao nhiêu, đâu chỉ là cổ, ngay cả thắt lưng và mông đều là sưng đỏ, bầm tím...

Quá đáng...

Lạc Nhan Vũ trong lòng thầm oán giận, cô cảm thấy anh ta có lẽ là kiểu cuồng bạo lực...

Ra phòng khách, Lạc Nhan Vũ cúi thấp đầu làm giảm cảm giác tồn tại, cô bước chân nhẹ nhàng chạy vào phòng ăn, vừa tới cửa đang định vào ăn sáng, người đàn ông ngồi trên sôfa toát ra khí thế cường đại đến mức khiến tất cả mọi người không dám nói chuyện, rốt cuộc mở miệng, "Cô ấy là ai?"

Lạc Nhan Vũ không biết người đàn ông bên phòng khách chỉ sau lưng cô, đang định tiếp tục đi vào phòng ăn, cha Lạc đứng lên, "Nhan Vũ, con có biết bây giờ đã mấy giờ không? Sáng sớm ngủ nướng, đến chín giờ mới dậy ăn sáng..."

Lạc Nhan Vũ bị điểm tên dừng chân, cô quay đầu đang định mở miệng bày tỏ sự bất bình trong lòng, nhưng nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sôfa đang nhìn cô, trong lòng cô nhịn không được run rẩy, người đàn ông này... Là Sở Diêm Đình! Hơn nữa còn là Sở Diêm Đình đang mở mắt!

Lạc Nhan Vũ nhìn hai tay người đàn ông đặt trên tay vịn sôfa, ngón tay thon dài lần lượt gõ có tiết tấu, giống như là đang suy nghĩ gì đó. Cô chợt phản ứng lại, dứt khoát thu hồi ánh mắt, "Cha... con, đêm qua con ngủ khuya, nên hôm nay dậy muộn. Con, con đi ăn trước, ăn sáng..."

Không dám nhìn Sở Diêm Đình một cái, Lạc Nhan Vũ nhanh chóng lẻn vào trong phòng ăn.

Cha Lạc hơi xấu hổ lại ngồi xuống, "Khụ khụ, Sở tổng, vừa rồi là em gái Yên Y, Nhan Vũ."

Lạc Yên Y vẻ mặt thẹn thùng, ở trước mặt Sở Diêm Đình cố gắng bắt chước Lạc Nhan Vũ, cô ta nghĩ lần này nhất định mình sẽ trở thành Phượng Hoàng, cô ta nhỏ giọng lên tiếng, "Sở, Sở tổng, anh, anh đến nhà em sớm như vậy là, là có chuyện gì sao?"

Lạc Yên Y cố ý hỏi như vậy, cô nhớ tối qua Sở Diêm Đình đã nói hôm nay đến dẫn cô đi.

Sở Diêm Đình vẻ mặt lạnh như băng ngồi trên sôfa, ánh mắt anh vẫn nhìn về phía Lạc Nhan Vũ vừa rời đi, anh nghĩ, có lẽ mình đã nhầm lẫn chỗ nào đó, âm thanh tràn ngập từ tính trầm thấp vang lên, "Đúng lúc tôi cũng chưa ăn sáng, có thể cho tôi một bữa ở đây không? "

Lạc Yên Y sửng sốt, Sở Diêm Đình không trả lời mình, mà lại nói những lời này, cô ta do dự một chút mới mở miệng, "Đương nhiên có thể. "

Lạc Nhan Vũ ngồi trên ghế ăn không ngừng xoa đầu gối, cháo nóng trên bàn ăn cũng lười ăn, hai chân cô cong trên ghế, kéo quần lên đến đầu gối, nhìn đầu gối rách da cô không ngừng thổi thổi, đau quá đi, so với những dấu vết trên người đau hơn nhiều.

Hình như đêm đó có kịch liệt như thế nào, cũng do rượu mà cô quên hết.

"Sở tổng có thể ở lại ăn một bữa, đó là phúc ba đời đối với nhà họ Lạc chúng tôi, mẹ Trương còn không nhanh nấu thêm một bữa cho Sở tổng." Tiếng nói chuyện của cha Lạc truyền vào tai Lạc Nhan Vũ.

Lạc Nhan Vũ trong nháy mắt hoảng hốt, cô vội vàng buông hai chân, kéo quần xuống, cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo.

Động tác cực kỳ nhanh, nhưng vẫn lọt vào tầm mắt người đàn ông đang đi vào.