Chương 6: Đâm hoa huyệt của cô cho đến khi hỏng mới thôi (3)

Tài xế hoảng hốt trở lại xe, anh ta cung kính nói, "Ông chủ, ngài muốn đến công ty ạ?"

"Công ty." Sở Diêm Đình nói xong liền đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, đẩy tất cả công việc chỉ vì tìm được cô gái nhỏ này, vậy mà sáng sớm cô đã muốn đến nhà người đàn ông khác?

A thật nực cười!

Tuy nhiên, sự ngờ vực tối hôm qua sau khi anh nhìn thấy Lạc Yên Y, ngay tại khoảng khắc nhìn thấy Lạc Nhan Vũ tất cả đều sáng tỏ...

Lạc Nhan Vũ ở trong xe, hình như chưa kịp phản ứng lại tình huống hiện tại, cô giật mình một cái.

Mãi đến khi bàn tay to của người đàn ông ôm lấy eo nhỏ của cô, Lạc Nhan Vũ hô lên, "A! Anh là người đàn ông của chị gái tôi, sao, sao lại động tay động chân với tôi như vậy... Nếu chị ấy biết, chắc chắn sẽ bị tức chết..."

Lạc Nhan Vũ bối rối, cô suy nghĩ rất nhiều, không đề cập đến mấy cử chỉ của Sở Diêm Đình, hiện tại điều duy nhất cô quan tâm là muốn biết Sở Diêm Đình có phải đã nhận ra người đêm đó là cô hay không.

Cô dựng thẳng lỗ tai chăm chú lắng nghe câu trả lời của Sở Diêm Đình.

"Nếu là em gái của Lạc Yên Y thì cũng chính là em của anh, Vũ gọi anh một tiếng anh rể nghe thử xem nào?"

"... Anh rể, anh rể..."

"Vũ kể cho anh sở thích của chị em là gì được không?" Sở Diêm Đình vừa nói vừa kề sát vào bên tai Lạc Nhan Vũ, không khí trong xe vô cùng ái muội.

Lạc Nhan Vũ dịch sang bên cạnh định tránh thoát, nhưng bàn tay trên thắt lưng không hề an phận, nên cô lại không dám, nghe Sở Diêm Đình nói, chẳng lẽ anh để cô lên xe, là vì muốn hỏi thăm sở thích của chị gái?

Tốt như vậy...

"Phù..." Lạc Nhan Vũ hướng ra ngoài thở ra một hơi, cả người được thả lỏng xuống.

Đảo mắt, cô lại căng thẳng, "Chị hình như rất thích ăn đồ tây, nếu anh và chị cùng nhau dùng bữa tối dưới ánh nến, chị ấy hẳn sẽ rất vui vẻ. Em nhớ đã từng thấy trong vòng tròn bạn bè của chị gái, chị ấy hình như muốn mua bộ son môi hình viên đạn, anh rể có thể mua tặng chị..."

Lạc Nhan Vũ vừa nói xong liền lẩm bẩm, sự căng thẳng của cô tự nhiên giảm bớt một chút.

Cô rầm rì nói nửa ngày, giống như đang báo cáo cho Sở Diêm Đình nghe, giờ phút này cô mới phát hiện trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, vừa quay đầu định mở miệng, liền thấy Sở Diêm Đình cách cô rất gần!

Cô hoảng hốt, dịch sang bên cạnh, "Em đã nói hết những gì em biết rồi. "

"Ừ." Sở Diêm Đình chỉ khẽ ừ một tiếng, anh rút tay mình ở trên eo Lạc Nhan Vũ, xem ra Vũ muốn chơi?

Vậy anh liền cùng cô chơi cho đến khi cô cầu xin tha thứ, nhận thua mới thôi.

"Ông chủ, đến công ty rồi."

Xe vững vàng dừng ở bãi đỗ ngầm của tập đoàn Sở thị, tài xế xuống xe mở cửa hàng ghế phía sau, khi mở ra, anh ta nhìn sang Lạc Nhan Vũ ngồi bên cạnh ông chủ một cái, đây chính là em gái của cô gái mà ông chủ coi trọng?

Dung mạo thật xinh đẹp, nhưng khí chất có vẻ kém hơn một chút, không chói mắt như tiểu thư nhà họ Ngụy... Nhưng ông chủ coi trọng chị gái của cô, điều này rất khó nói, nhưng thật khiến người ta chờ mong.

Sở Diêm Đình đảo mắt, cho tài xế một cái nhìn lạnh lùng, anh khẽ nói: "Thu dọn đồ đạc đi. "

Người tài xế mặt bối rối...

Không chỉ có tài xế, ngay cả Lạc Nhan Vũ cũng bối rối, đây, đây là chuyện gì?

"Xuống xe." Sở Diêm Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lạc Nhan Vũ, kéo cô xuống xe rồi trực tiếp đi về phía cửa công ty.

Lạc Nhan Vũ một đường đi vào phòng làm việc của Sở Diêm Đình, cô run rẩy thiếu chút nữa mềm chân, không hổ danh là huyền thoại trong giới kinh doanh Sở thị!

Công ty xa hoa ngay tại nơi mỗi tấc đất như được gắn mác quý tộc, nhưng mà, một đường đi vào công ty, chỉ có nhân viên nam mặc âu phục màu đen, ngay cả bóng dáng phụ nữ cũng không hề nhìn thấy.

Sở Diêm Đình đè nén du͙© vọиɠ muốn đem Lạc Nhan Vũ ăn sạch sẽ, nếu muốn chơi, vậy cứ chậm rãi.

"Vũ Vũ, em qua sôfa ngồi."

Lạc Nhan Vũ dùng ánh mắt oán giận liếc mắt nhìn Sở Diêm Đình đi về phía bàn làm việc, trong lòng cô đang khó chịu, có chút sợ hãi đối với người đàn ông khí thế cường đại này.

"Cái đó... Em đi được chưa? "

Cô gái nhỏ ngồi trên ghế sofa nói chuyện rất cẩn thận.

"Không thể." Sở Diêm Đình một mực cự tuyệt, tuy rằng anh muốn cùng cô chơi, nhưng anh vẫn không vui khi người phụ nữ của mình đi gặp người đàn ông lạ khác.

Nhớ lại bộ dáng cô gái nhỏ dưới thân liên tục gọi tên người đàn ông khác, trong lòng anh không hiểu sao lại tức giận, "Bạn trai Vũ Vũ là ai? "

Lạc Nhan Vũ nghệt mặt, không hiểu Sở Diêm Đình tự nhiên nhắc tới bạn trai của cô, không lẽ...

Không lẽ anh muốn lấy lòng cô, sau đó muốn cô làʍ t̠ìиɦ báo lấy tin tức của chị cho anh?

Thỏa thuận này thật tốt! Người có tiền quả nhiên biết cách tiếp cận!

"Cậu ấy là bạn học từ trung học đến đại học của em, lúc trước em thích anh ấy, không ngờ cha mẹ lại sắp xếp hôn sự cho chúng em... Nửa tháng trước, em và anh ấy đính hôn, cha mẹ nói, sang năm sẽ chọn ngày tốt để tổ chức hôn lễ..."

Lạc Nhan Vũ nói xong, vẻ mặt ửng hồng ngại ngùng của cô gái nhỏ hiện lên.

"A." Sở Diêm Đình cười khẽ một tiếng, không khí trong phòng làm việc vô cùng lạnh lẽo, Lạc Nhan Vũ thấy Sở Diêm Đình có gì đó không thích hợp, nhưng không dám hỏi.

...

Đêm khuya.

Nhà họ Sở.

Toàn bộ quần áo trên người Lạc Nhan Vũ bị Sở Diêm Đình xé rách, buổi tối Sở Diêm Đình bắt cô đến nhà ăn cơm tối, anh liền nhịn không được muốn làʍ t̠ìиɦ với cô, chính xác là buổi sáng thời điểm nhìn thấy cô đã muốn làm.

Sở Diêm Đình gắt gao đè Lạc Nhan Vũ dưới thân, giường lớn mềm mại lún sâu xuống.

Lạc Nhan Vũ vẻ mặt sợ hãi, cô đã sớm nhìn ra người đàn ông này không có ý tốt, nếu không phải cô nhát gan, đã sớm bỏ chạy rồi...

Sở Diêm Đình có chút tức giận bản thân thật vô dụng, không phải chỉ là phụ nữ sao, thế mà nhìn thôi anh cũng có thể cứng lên được, nếu đã như vậy...

"Cái miệng nhỏ phía trên của Vũ Vũ ăn no rồi, nhưng cái miệng nhỏ phía dưới này nhất định là đang đói."

Sở Diêm Đình dừng một chút, anh kề sát vào bên tai Lạc Nhan Vũ, "Trùng hợp! Phía dưới của anh cũng đang đói!"

"Ah! Không được..."

Chưa dứt lời, miệng Lạc Nhan Vũ đã bị chặn lại, đầu lưỡi xông vào trong khoang miệng không ngừng khıêυ khí©h, đầu lưỡi cuốn cái lưỡi mềm mại của cô, không ngừng thăm dò, nước bọt trong khoang miệng bị anh hút sạch.

Sau khi càn quét mọi ngóc ngách, Sở Diêm Đình vẫn không nỡ buông tha cho cô, tiếp tục dây dưa, triền miên với lưỡi thơm tho của cô, bàn tay to hơi thô ráp không ngừng nhào nặn, xoa bóp hai bánh nhũ lớn, từ đầṳ ѵú vuốt ve xuống phía dưới miệng âʍ ɦộ.