Chương 132 (2)

Phòng huấn luyện chìm vào yên lặng, Úy Lam bỗng nhiên lên tiếng, “Tôi qua nhà thi đấu một chút, lát nữa Kiều Mục và Tứ Nguyệt ra mấy cậu nói với họ một tiếng, hôm nay tôi không tham gia họp.”

Úy Lam nói xong thì đứng dậy định đi, lại thấy Chủ Công cũng đứng lên theo, hắn nói, “Họp để mai đi, dù sao tuần này đã đánh xong rồi, tôi đi với anh.”

Úy Lam có chút kinh ngạc, “Cậu cũng muốn đi gặp Phong Phồn?”

Chủ Công trả lời, “Không, đã lâu rồi tôi không gặp Lão Cẩu, tới đó chào hỏi anh ta một tiếng.”

Lão Cẩu là quản lý của đội BT, là một cựu tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc trước chơi ở vị trí AD trong đội BT. Sau này khi lần lượt xuất hiện thế hệ xạ thủ thiên tài thì anh ta không được xem như tuyển thủ xuất chúng gì, đánh thêm hai mùa nữa không thấy có khởi sắc liền chuyển sang làm quản lý. Quan hệ anh ta với Chủ Công xem như khá tốt.

Úy Lam nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng, “Vậy cùng đi thôi.”

Chủ Công quay lại dặn dò Tiểu Kiều, “Tụi tôi đi một lát rồi về, cậu đừng có tự mình nhảy tới nhảy lui, muốn làm gì thì sai Bạch Tịch đi làm, muốn đi đâu thì kêu Bạch Mặc cõng.”

Tiểu Kiều chỉ nhỏ giọng dạ mà không nhiều lời, nhưng Đại Bạch và Nhị Bạch lại kháng nghị, “Anh an tâm ra đi đi, từ nay về sau Tiểu Kiều có anh em tụi tôi chăm sóc rồi.”

Tuy từ căn cứ GG đi tới nhà thi đấu chỉ có khoảng 10 phút nhưng Chủ Công cũng không rảnh mà lãng phí thời gian với anh em nhà ngốc, hắn ghét bỏ liếc xéo hai người một cái rồi theo Úy Lam vội vàng đi ra ngoài. Dung Kiều Mộc nhìn theo rồi tiếp tục đeo tai nghe lên theo dõi trận đấu trên máy Chủ Công.

Ván này Phong Phồn đối tuyến đúng là đã ăn mệt, nhưng hắn nhờ kinh nghiệm phong phú ổn định được trận tuyến, tuy lúc đầu bị đè đường nhưng vẫn luôn ổn định thủ trụ, farm lính, tích tiền không hề liều lĩnh, hơn nữa rừng OB Tiết Trình Ý cũng chơi cực kỳ vững vàng, liên tục di chuyển giúp phòng phủ đường dưới, không cho rừng BT có cơ hội gank. Kết quả là đầu trận BT nhìn như đè ép nhưng thật ra không chiếm được ưu thế gì quá lớn, thậm chí trừ đường dưới thì các lane khác đều dần bị đè ngược lại. Dù gì OB cũng là vương giả của LPL, từng đạt nhiều cúp quán quân như vậy, cũng đâu phải là kiểu một người gánh theo bốn người.

Ván đấu thứ hai giữa đội OB và đội BT đánh tới hơn 50 phút mới kết thúc, trước mặt đội tuyển vượt trội về kinh nghiệm và bề dày thành tích, lứa tuyển thủ trẻ của BT tỏ rõ vẻ non nớt. Đại khái đội OB ngứa mắt với hành vi trêu ngươi của Tear trước đó nên các đội viên đều nhất trí không muốn dựa vào vũ lực của bộ đôi rừng mid để chiến thắng, ngược lại dưới sự chỉ huy của Tô Mạc Già, cả đội OB đều tránh giao tranh với BT, họ bố trí từng bước bẫy rập như con nhện giăng lưới, bất tri bất giác khiến đối thủ rơi vào cái hố đã đào sẵn, cuối cùng thuận lợi dùng chiến thuật không đánh mà thắng kết thúc trận đấu. Ý tứ của đội OB rất rõ ràng, dù mấy người đè đường được Phong Phồn thì thế nào? Tụi này chỉ cần dựa vào đầu óc cũng có thể thắng mấy người, Phong Phồn không phải người ai cũng có thể tùy tiện khıêυ khí©h, vĩnh viễn không thể.

Đối với đội OB và rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp khác, cái tên Phong Phồn mang một ý nghĩa đặc biệt. Phong Phồn là người dẫn dắt OB mở ra một trang lịch sử huy hoàng, Phong Phồn cũng là nguồn cảm hứng khiến cho rất nhiều thiếu niên mê game trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Cậu có thể thắng hắn, nhưng không thể khinh nhờn hắn, Phong Phồn chính là một lá cờ mãi không đổ, một vị tướng mãi không già.

Sau khi BT thua trận, Tear ngồi yên tại chỗ không nói một lời, cậu ta rất không cam lòng, rõ ràng mình mạnh hơn Phong Phồn, nhưng đồng đội Phong Phồn lại mạnh hơn đồng đội mình, rõ ràng mình có cơ hội thắng được Phong Phồn, nhưng cơ hội này lại bị chính đồng đội mình chôn vùi. Dựa vào đâu Phong Phồn có được những đồng đội tốt như vậy? Dựa vào đâu mình thể hiện tốt hơn nhưng vẫn là kẻ thất bại?

Lúc các đội viên OB đi sang bắt tay với BT, Tear vẫn đang đắm chìm vào những cảm xúc rối rắm nên không đứng lên, cậu ta chỉ nắm tay qua loa có lệ mỗi người lướt qua mình. Cuối cùng mới phát hiện có một người bắt tay xong nhưng không rời đi, Tear theo bản năng ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại là Phong Phồn, Tear không cam lòng nói, “Tôi mạnh hơn anh.”

Phong Phồn vẫn luôn giữ vẻ mặt không cảm xúc, nếu sự lạnh nhạt của Chủ Công là do hắn lười ứng phó với người khác, thì sự lãnh đạm của Phong Phồn là vì hắn không quan tâm. Trong mắt Phong Phồn chỉ có Liên Minh Huyền Thoại, chỉ có mục tiêu đạt cúp vô địch thế giới, trừ những điều đó ra không có gì có thể lọt vào mắt hắn. Nhưng hôm nay Phong Phồn lại hiếm khi dành sự chú ý cho một người mới, hắn đáp lại, “Đúng là chơi không tồi, nhưng còn kém xa lắm. Muốn mạnh hơn tôi… Tôi rửa mắt mong chờ.”

Lúc Chủ Công và Úy Lam tới nhà thi đấu thì ván thứ mới mới đánh được một nửa, thân phận của Chủ Công không tiện đi vào khán đài tránh gây thêm phiền phức cho bảo vệ, vì thế hai người dứt khoát đi tới phòng nghỉ của đội OB xem trực tiếp qua TV. Sau khi trận đấu kết thúc, Úy Lam ở lại phòng nghỉ chờ Phong Phồn, còn Chủ Công nói muốn tìm Lão Cẩu trò chuyện nên đi ra ngoài.

Phòng nghỉ của đội BT cách đội OB khá xa, Chủ Công hai tay đút túi không nhanh không chậm đi dọc hành lang. Đi tới một chỗ ngoặt thì dừng bước, hắn loáng thoáng nghe được thanh âm bất mãn của một thiếu niên, “Mắc gì tôi phải đi xin lỗi anh ta?”

Nếu chỉ nghe câu này thì Chủ Công vẫn chưa nhận ra là ai, nhưng giọng nói tiếp theo vang lên rất quen thuộc, quản lý Lão Cẩu của đội BT kiên nhẫn giải thích, “Lúc bắt tay không đứng lên là hành vi bất lịch sự, cậu xem support đội GG chân bị thương mà còn đứng lên kìa, so sánh với nhau cậu không thấy thái độ của cậu có vấn đề à?”

Tear vẫn cứng đầu không nghe lọt lời Lão Cẩu, cậu ta bực bội nói, “Tiểu Kiều đứng lên là chuyện của Tiểu Kiều, tôi không đứng lên là chuyện của tôi. Thể thao điện tử kẻ mạnh làm vua, không có chuyện cậy già lên mặt!”

Lúc này rốt cuộc thanh âm Lão Cẩu đã trở nên nghiêm khắc, giọng cũng bất giác cao hơn nhiều, “Dù cho thể thao điện tử kẻ mạnh mới có thể làm vua, nhưng chuyện trở thành kẻ mạnh với tôn trọng tiền bối có mâu thuẫn gì sao? Năm đó hoàn cảnh giới eSport trong nước khó khăn, tuyển thủ chuyên nghiệp phải vừa ăn mì gói vừa huấn luyện mới có thể miễn cưỡng sinh tồn, nếu không có những người trong miệng cậu là cậy già lên mặt không ngừng kiên trì cố gắng thì làm gì có đám tuyển thủ trẻ tương lai đầy hứa hẹn như cậu? Ngô Lịch, đem hết sự ngông cuồng của cậu đặt trong trận đấu đi, ít nhất cậu nên hiểu đạo lý ăn quả nhớ kẻ trồng cây, cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng tôi thân là quản lý và là người trong giới thể thao điện tử, tôi có trách nhiệm uốn nắn thái độ ngạo mạn của cậu. LPL là khu vực luôn sản sinh ra các AD xuất sắc, là nơi không thể không tiếp tục sản sinh ra các AD xuất sắc, cậu cho rằng vì sao Phong Phồn lại dung túng cho cậu? Gánh nặng mà cậu sắp phải đeo trên lưng nặng hơn so với cậu tưởng tượng rất nhiều.”

Lão Cẩu nói xong những lời này thì Tear không bật lại nữa, Lão Cẩu nghiêm túc nhắc lại, “Đi xin lỗi với tôi.”

Lúc này tựa hồ Tear đã đồng ý, hai người bước ra khỏi chỗ ngoặt, vừa lúc đυ.ng phải Văn Hạo Du, Lão Cẩu có chút kinh ngạc nhìn hắn hỏi, “Không phải mấy cậu sớm đã đấu xong rồi sao, sao còn chưa trở về?”

Chủ Công trả lời, “Vốn là có việc muốn tìm anh, nhưng giờ thì hết rồi.”

Lão Cẩu có chút mê mang không hiểu gì, nhưng đang vội dẫn Tear đi xin lỗi nên chỉ đáp qua loa rồi nói có gì nhắn tin wechat, sau đó định kéo Tear đi. Nhưng lúc này Tear lại đứng yên không nhúc nhích, cậu ta nhìn Văn Hạo Du nói, “Chủ Công, support của anh không tồi, nếu anh không thể dẫn dắt cậu ấy giành chiến thắng thì không bằng nhường cho tôi đi, giá tôi chắc cũng không cao đâu, Tương Dư khẳng định trả nổi tiền.”

Chủ Công nhìn từ trên xuống dưới một lần đánh giá thằng nhóc ADC ngạo mạn này, bình thản đáp, “Support của tôi rất mạnh, không cần ôm đùi ai để thắng hết, hơn nữa đội tôi tạm thời cũng không có ý định mua AD dự bị. Nghe nói cậu muốn đi xin lỗi, đi đi không tiễn.”