Phiên Ngoại 2

Tuy là một con hươu cô độc, bình thường chẳng mấy khi xuất hiện trước mặt con người, nhưng bởi Rudolph đã sống quá lâu, lại quá mức đặc biệt, thế nên có rất nhiều truyền thuyết và tên gọi về chàng. Người thì gọi chàng là Vua Của Loài Hươu, kẻ thì gọi chàng là Người Bảo Vệ Rừng Rậm, mà cái tên oách nhất trong số đó chính là Ác Quỷ Sừng Hươu.

Khi Virginia mới quen Rudolph, nàng cảm thấy cái tên Ác Quỷ Sừng Hươu rất không phù hợp với chàng. Cặp sừng của Rudolph tuy đẹp thật, nhưng chàng nào phải ác quỷ chứ? Mặc dù chàng thường thờ ơ với người khác song chưa từng làm chuyện ác nào như gϊếŧ người phóng hỏa mà! Gọi chàng là ác quỷ thì thật quá đáng!

Có lần nàng bí mật hỏi Ông già Nô-en thông thái nhất làng về nguồn gốc của cái tên ấy, Ông già Nô-en đáp rằng đó là một truyền thuyết từ rất lâu về trước, nghe nói khi ấy xảy ra chiến tranh giữa hai nước, một trong số đó đã giày xéo mảnh đất của Rudolph trong lúc hành quân, khiến chàng hết sức mất hứng, thế là chàng bèn gặp quốc vương của nước đối địch và dạy cho họ một số phương pháp tấn công đối phương.

Nhờ có Rudolph bày mưu, chẳng bao lâu sau, đất nước kia diệt vong thê thảm, bởi vậy Rudolph mới có cái tên này.

Nghe hết chuyện rồi, Virginia cảm thấy Rudolph vô tội biết bao! Đang sống yên sống lành thì đột nhiên lại có kẻ xâm phạm cánh rừng, đương nhiên là chàng phải nghĩ cách đuổi đối phương đi rồi! Hai nước giao chiến, một nước diệt vong, vậy thì đích thị là do quốc vương đánh giặc kém chứ sao lại đổ cho Rudolph?

Vì thế, Rudolph trong tâm trí của Virginia vẫn là chú hươu cao lớn, hơi lạnh lùng nhưng hết sức hiền lành, đã vậy còn có một cặp sừng tuyệt đẹp, chẳng mảy may liên quan tới ác quỷ hết.

Nhưng sau đêm Giáng sinh trưởng thành của Virginia, nàng bắt đầu cảm thấy Rudolph có lẽ hơi ác liệt chút đỉnh, khụ khụ, đương nhiên không phải là ác liệt theo kiểu gϊếŧ người phóng hỏa, mà là ác liệt với cơ thể của nàng.

Chẳng bao lâu sau khi hẹn hò, hai người, hay đúng hơn là một người một hươu, bắt đầu dễ giận hờn vì những chuyện nhỏ nhặt. Giả dụ Virginia mà để một con tuần lộc đực liếʍ mặt thì Rudolph sẽ sầm sì cả ngày, muốn tẩm quất con tuần lộc đó, khiến Virginia không thể không đề phòng chàng kẻo chàng lại sút bay chú tuần lộc vô tội kia trong một cước.

Mà một hôm nào đó, Rudolph gặp một cô phù thủy tại nhà, nghe nói hai người đã quen đối phương từ lâu, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt tán gẫu. Cô nàng kia chẳng những sở hữu bộ ngực khủng và vòng eo thon hơn Virginia mà còn xinh đẹp hơn nàng, bận đồ nóng bỏng khiến người ta phải chảy máu mũi. Nghe đâu nàng ta còn rất giỏi pha chế tình dược, trước khi đi còn rót một tách trà cho Rudolph, hấp háy mắt liên hồi, thế mà Rudolph vẫn uống hết tách trà kia!

Trước tình cảnh ấy, Virginia ghen phát điên lên được, không cho phép Rudolph gần gũi với nàng trong suốt một tuần.

Rudolph sao có thể nhịn ôm Virginia lâu như vậy, chàng nói hết nước hết cái, ra sức dỗ dành nàng, nhưng Virginia chẳng mảy may lay chuyển, thế là Rudolph cũng nổi giận, thực sự không gặp nàng cả tuần, thậm chí sau đó cũng chẳng thấy bóng.

Vài ngày sau, Virginia cuối cùng không nén nổi nỗi nhớ nhung, chạy đến nhà Rudolph tìm chàng, rồi nàng bất ngờ nhận ra mình không thể bước qua cửa. Bên ngoài nhà của Rudolph có thiết lập phép thuật, trước đó Virginia có thể tự do ra vào, thế nên khi phát hiện mình bị nhốt ở ngoài, trái tim nàng như vỡ thành từng mảnh.

Nàng sướt mướt toan chạy về làng, nhưng lại không cam tâm bị Rudolph bỏ rơi như thế, thế là nàng chực ở cửa hồi lâu, vừa khéo bắt gặp Rudolph ra ngoài. Chàng ta chẳng những không tiều tụy như nàng mà còn phấn khởi ngậm vòng hoa, nhẹ bước về phía bên kia rừng.

Virginia rưng rưng theo gót, muốn biết liệu có phải gã hươu tuyệt tình này đã có người mới hay không, quả nhiên chẳng bao lâu sau, nàng thấy Rudolph tiến về phía một bóng hươu nhỏ hơn chàng chút đỉnh. Khi thấy chàng vui vẻ đặt vòng hoa xinh đẹp lên đầu đối phương, nàng vụt chạy đến than khóc: “Chàng đã nói là chàng sẽ mãi mãi yêu em cơ mà, chàng lừa em! Chàng là đồ hươu trăng hoa, em muốn chia tay với chàng!”

Dứt lời, nàng xoay người toan chạy biến, nào ngờ chưa được mấy bước đã bị Rudolph nhấc bổng gáy áo bằng răng và đưa ngay lên một chiếc bục, tay chân bị cố định ở hai bên, buộc nàng phải nằm trong thế giạng rộng chân hết sức xấu hổ giữa ban ngày ban mặt.

Virginia run rẩy ngước mắt, trông thấy Rudolph đứng sừng sững giữa hai chân nàng, nói với vẻ cực kỳ sung sướиɠ: “Chia tay à, được thôi! Chia tay rồi thì em sẽ trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của ta, cho đến khi em bằng lòng quay lại!”

Virginia rùng mình, giãy giụa ngó quanh, bấy giờ mới nhận ra mình đang bị trói trên lưng một pho tượng chạm trổ hình hươu, trên đầu con hươu là vòng hoa nàng thấy ban nãy. Rõ ràng Rudolph cố ý dùng thứ này để dụ nàng.

Pho tượng tuy đơn giản nhưng lại có một số điểm đặc biệt nhất định, ví dụ như chiều cao của con hươu này thấp hơn Rudolph chút đỉnh, nơi nàng nằm được trải đệm mềm êm ái, đủ dài để nàng có thể nằm thẳng, như thể thứ này được làm cho người… hay đúng hơn là