Chương 5

Virginia cảm thấy đầu mình như nổ tung, nhất thời không biết phải làm gì. Nhân cơ hội đó, Rudolph tiếp tục lúc lắc đầu, tiếp cận với cơ thể của nàng.

Nó cẩn thận tránh làm sừng của mình tổn thương Virignia, thế rồi chẳng bao lâu sau, Virginia đỏ mặt tía tai, lại một lần nữa giãy giụa. Cổ tay và hai chân của nàng tức khắc bị một sức mạnh vô hình giam giữ, khiến nàng bó tay trước cuộc xâm lăng của Rudolph.

Lửa trong lò sưởi hừng hực cháy, nhiệt độ trong phòng tăng cao, Virginia vùi mình trên chiếc sô-pha mềm mại, hai tay bị khóa ở hai bên sườn, quả cầu nhung trắng đính trên chóp mũ đỏ mềm mại rủ xuống cạnh gương mặt đỏ bừng của nàng, đôi mắt long lanh tràn ngập vẻ e lệ và bất lực, khiến nàng trông càng thêm ngon miệng.

Áo trong đã bị xé rách bươm chẳng thể che đậy cơ thể nàng, chỉ còn lớp áo khoác ngoài viền nhung trắng phủ hờ trên bộ ngực kiêu hãnh đang phập phồng. Nàng bị buộc phải giạng rộng và gác chân lên hai bên tay vịn sô-pha, chiếc quần đỏ và vớ lót đã bị Rudolph tà ác xé toạc từ giữa, để lộ qυầи ɭóŧ trắng như tuyết.

Rudolph phả hơi thở nóng ướt lên ngực nàng, cái lưỡi dài linh hoạt đẩy lớp áo đỏ đang che khuất hai bầu ngực của nàng ra, đảo quanh nhụy hồng, mặc sức kéo mυ"ŧ, cho đến khi nhụy hồng mềm mại dần căng cứng và sưng đỏ, nó mới thỏa mãn nhả ra, nhấm nháp cái còn lại.

Lúc này Virginia cũng thôi kháng cự, nàng khe khẽ thở dốc, mặc cho chú hươu định đoạt. Thấy nàng ngoan ngoãn như thế, Rudolph ngừng lại, khẽ hỏi: “Sao em không giãy giụa nữa?”

Virginia ngoảnh đi, nhắm mắt lẩm bẩm: “Dù sao… dù sao em cũng đã đồng ý với chàng rồi, thế mà chàng còn dùng phép kiềm chế em, chàng xấu xa lắm.”

“Ta sợ em quẫy loạn rồi tổn thương chính mình.” Rudolph cười, nhẹ nhàng liếʍ lên rãnh ngực giữa đôi gò bồng đảo kiêu hãnh của nàng, khiến nàng run rẩy một chập: “Khoan khoái lắm phải không? Ta không ngờ em lại nhạy cảm như vậy đấy.”

“Gì… gì chứ, em nào có… A!”

Bỗng, Rudolph đảo mạnh lưỡi qua qυầи ɭóŧ của Virginia, khiến nàng run rẩy hét lên, rồi nó kéo căng qυầи ɭóŧ nàng. Chiếc quần mỏng manh lập tức rách toạc, để lộ cánh hoa màu hồng nhạt đáng yêu.

“Bên trong đã ướt đẫm rồi mà em còn chối, ta ngửi được rất rõ đấy.”

Rudolph thầm thì, tai Virginia đỏ au, không mấy hiểu điều nó nói, nào biết dưới sự dẫn dắt của nó, tay nàng bắt đầu cử động, mò xuống giữa hai chân.

“Em tự sờ đi.”

Giọng Rudolph có phần lười biếng, nó buộc ngón tay của Virignia phải chui vào khe hở nằm trong cánh hoa, Virginia chưa bao giờ làm một chuyện xấu hổ nhường ấy, đã thế lại còn là ở trước mặt người… hay đúng hơn là một chú hươu, nàng cắn chặt răng muốn cự lại hành vi này, song hai ngón tay không vâng lời lại cắm thẳng vào trong cánh hoa.

Nàng thực sự không ngờ ngón tay mình có thể trượt vào êm ru như vậy, trong phút chốc, nàng bối rối khôn nguôi khi cảm nhận được cái nóng ướt và mềm mại trong hoa huyệt, nàng chưa bao giờ biết cơ thể của mình lại mềm mại đến thế. Tựa như lời Rudolph, bên trong ướt đẫm, chất lỏng trơn trượt dâʍ ɭσạи dính lên đầu ngón tay nàng, hoa huyệt mịn màng mυ"ŧ lấy lòng bàn tay nàng, trước khi nàng kịp cảm nhận thêm điều gì thì ngón tay đã rút ra, đưa đến trước mắt nàng, hai ngón tay hơi mở rộng, để nàng trông thấy rõ sợi chỉ bạc mập mờ nằm giữa.

“Em nhìn xem, ướt đẫm rồi này.”

Lời Rudolph nói như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy, Virginia rên một tiếng rồi nhắm tịt mắt, Rudolph lại từ tốn liếʍ sạch chất lỏng trên tay nàng, cúi đầu mân mê hoa hạch đã hơi sưng nằm trên cánh hoa, rồi từ từ ngậm vào miệng.

“A! Không… Ưmmm… Đừng mà… A a…”

Nơi mẫn cảm bị chàng hươu nhẹ day ở trong miệng không khác nào một kiểu tra tấn với nàng, những cái cắn chớp nhoáng vừa nhẹ vừa mạnh, như có như không, những cái liếʍ mυ"ŧ loáng thoáng, chốc hốc liếʍ láp, đều khiến cho Virginia run rẩy từ tận đáy lòng, hơi thở nóng ẩm của nó phả lên bụng dưới của nàng, cái cằm đầy lông tơ thỉnh thoảng cọ lên cánh hoa của nàng, từng làn sóng nhiệt tuôn trào từ cơ thể nàng, chẳng mấy chốc, giữa khe hoa nõn nà đã chảy đầy mật dịch.

Cảm nhận được niềm hưng phấn mãnh liệt nơi Virginia, Rudolph rời khỏi hoa hạch sưng to, đỏ chót của nàng, cái lưỡi liếʍ láp dòng mật dịch trên mép hoa, rồi thuận thế xâm nhập vào hoa huyệt chưa từng được khai phá của nàng.

Mới đầu Rudolph chỉ liếʍ láp cửa huyệt, sau đó, nó dần dần lách vào bên trong. Cái lưỡi hươu vừa dài vừa khéo léo nhấm nháp từng tấc mẫn cảm trong hoa huyệt, đồng thời mở bung những vách ngăn bí ẩn nhất, mang đến từng con sóng kɧoáı ©ảʍ cho Virginia. Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nhường ấy vừa xa lạ mà vừa nguy hiểm, khiến nàng vô thức vùng vẫy, cự nự dẫu đang đắm chìm trong hoan lạc.

Để nàng không tránh được những đòi hỏi của nó, Rudolph để hai chân nàng gác lên cặp sừng xinh đẹp của mình, thế là Virginia bất lực chỉ có thể giạng rộng hai chân, mặc cho nó tàn phá vùng đất bí ẩn, để nàng dần dần cảm nhận được niềm vui kỳ diệu nọ.