Chương 7

Lúc này cả người Virginia mềm nhũn, đầu óc rối bời, hoàn toàn không nghĩ đến việc kháng cự chỉ dẫn của Rudolph, thế nên với sự giúp đỡ của Rudolph, nàng run rẩy đứng dậy cởi sạch bộ đồ rách rưới, chỉ để lại mũ Giáng sinh và vớ, từ từ quỳ lên chiếc sô-pha đơn.

Nàng tì gối lên nệm ghế, đặt tay lên phần thành, bất lực quay đầu nhìn Rudolph, nhác thấy có một vật gì đó rất lớn đang đứng thẳng ở thân dưới của nó, khiến nàng hít sâu một hơi. Rudolph cao gần hai mét, to hơn cả ngựa, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hươu đực vốn đã dài, phân thân của Rudolph vốn to lớn hơn hươu bình thường càng thêm đáng sợ. Lúc này Virignia mới tỉnh táo nhớ ra, Rudolph nói muốn tiến vào cơ thể nàng, vậy chẳng phải là muốn đưa vật kia…

Rudolph như nhận ra nỗi sợ của Virginia, nó vừa dẫn dắt nàng nâng mông lên, vừa dịu giọng dụ dỗ: “Đừng sợ, ta sẽ không đưa cả vào đâu, vì như vậy sẽ làm em bị thương.”

Virginia thở phào nhẹ nhõm, Rudolph lại xấu xa cúi đầu, phả hơi thở vào tai nàng và nói: “Chỉ nửa đầu thôi cũng đủ để em sướиɠ phát điên rồi.”

“Cái… cái gì… Á!”

Virginia thẹn thùng đang định bác bỏ Rudolph thì nó đột nhiên nhổm dậy chống chân trước lên tường, chân sau và eo bất ngờ lao về trước, cự vật vọt thẳng vào hoa huyệt của nàng, khiến nàng thét toáng lên.

Rudolph ấp ôm ý xấu lại thúc về trước, đỉnh nhọn trượt vào nơi bí ẩn đã sớm ướt dầm dề của nàng, khiến nàng cảm thấy mình như sắp ngất xỉu, nào biết cơn đau trong tưởng tượng không hề đến, vật kia hoàn toàn khác hẳn với lưỡi, vừa nóng bỏng vừa cứng rắn, phần nào lấp đầy sự trống rỗng khó hiểu trong cơ thể nàng.

Mặc dù vật lạ nằm ở phần dưới của Rudolph vừa dài vừa to, nhưng không hoàn toàn là hình trụ. Phần đầu của vật nọ nhỏ và hẹp, thế nên nó có thể dễ dàng chui vào hoa huyệt khít khao.

Có điều Virginia không biết rằng sau đầu hẹp ấy là một gờ nổi hình quạt tròn với lông tơ có khả năng kí©h thí©ɧ thành huyệt, dưới nữa mới là phần gậy cứng cáp ác liệt nổi gân xanh vừa thô vừa to, trên thân gậy mọc một dải gai ngược, có thể đem lại kí©h thí©ɧ mãnh liệt cho nhục huyệt.

“A a… Rudolph… Vào thêm chút nữa đi… Ưm…”

Virginia vừa được nếm trái ngọt, nhũn mình khẩn cầu, Rudolph lại nhẹ nhàng nhích vào, cạ gờ nổi rậm rạp lông tơ lên cửa mình của nàng. Cơ thể vốn nhạy cảm chẳng thể nào chịu nổi kí©h thí©ɧ ấy, một dòng dịch nóng tuôn ra từ hoa huyệt, cửa huyệt không ngừng mấp máy, khát khao sự xâm nhập của dị vật.

“Rudolph… Nhanh lên…” Virginia không nhịn nổi nữa, nâng mông giạng chân, dâʍ ɭσạи đong đưa hòng nuốt gờ nổi tà ác vào cơ thể.

Rudolph bất giác thở dài trước tiếng rên yêu kiều của nàng, đưa vội vòng lông tơ vào rồi toan rời đi. Lúc này Virginia cuối cùng cũng có cảm giác trướng đau như hơi bị rách, nhưng cơ thể nhạy cảm của nàng vô cùng trống rỗng sau tràng đùa bỡn, cộng thêm sự mê hoặc từ mị hương, nàng thực sự khó có thể chối từ cảm giác được lấp đầy này.

Thế là nàng buông bỏ nỗi sợ đau, gắng hùa theo từng bước xâm nhập của Rudolph, hoa kính của thiếu nữ dần dần bị cự vật của hươu khai phá, cái đỉnh thon hẹp đã tiến sâu vào bên trong tự bao giờ mà nàng lại hồn nhiên không hay biết, phần nhô tròn thì mở đường cho bộ phận nóng bỏng thô to đằng sau, lông tơ đã ướt nhẹp từ lâu cọ qua cọ lại vách tường mềm mại của nàng, buộc từng tấc cơ quan phải thức tỉnh.

Cả người Virginia tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chiếc mũ trên đầu lay lắt chực rơi, khiến nàng trông càng thêm dâʍ ɭσạи và quyến rũ, lông bụng của Rudolph thỉnh thoảng cọ xát lưng nàng, khiến nàng không ngừng run rẩy, phân thân của chú hươu cao lớn chuyển động giữa cánh hoa mềm mại của thiếu nữ, khiến không biết bao nhiêu mật dịch chảy xuống sô-pha và sàn nhà, mùi hương da^ʍ dật bao phủ chung quanh.

“Có sướиɠ không?” Rudolph khẽ hỏi.

“S… sướиɠ lắm… A…”

Rudolph cụp mắt, cảm nhận được lối vào cổ tử ©υиɠ của nàng, nó ngừng lại, từ tốn rút ra, hỏi: “Muốn nhiều hơn nữa không?”

“Muốn…”

Virginia mê muội đáp, rướn người mong Rudolph đừng rời khỏi cơ thể nàng, Rudolph cười khẽ, bỗng lại thúc về trước, rồi bắt đầu điên cuồng chiếm hữu cơ thể nàng.

“A a a a, Rudolph… Rudolph…”

Tiếng thọc vào rút ra phùn phụt hòa cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của thiếu nữ, hoàn toàn át đi gió tuyết ào ạt ở bên ngoài, đến cả ngọn lửa hừng hực trong lò sưởi cũng chẳng mãnh liệt bằng cuộc mây mưa giữa người và thú. Thiếu nữ xinh đẹp bị cự vật của thú lấp đầy hết đợt này đến đợt khác, môi hoa kiều diễm trở nên tham lam, mật hoa trong vắt hóa thành từng lớp bọt trắng, bắn tung tóe theo những chuyển động liên tiếp của con thú.

Rudolph chuyển động cực nhanh, lần nào cũng chạm đến tận cổ tử ©υиɠ của nàng rồi lại rời đi, khiến hoa huyệt ướt dầm dề, Virginia cảm thấy mình sắp hóa điên đến nơi, cơ thể và trên đỉnh đầu nàng tràn ngập hơi thở của Rudolph, cơ thể của nàng còn đang không ngừng nuốt và nhả ra cự vật của Rudolph, rõ ràng mấy tiếng trước nàng chỉ muốn được làm bạn thân với Rudolph, vậy mà giờ đây nàng lại bị nó đè dưới thân, cuồng loạn xỏ xuyên, còn nàng thì trở thành một cô ả phóng đãng không ngừng lắc mông, kháo khao nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa.

“Rudolph… Em muốn nữa."