Quyển 2 - Chương 3: Tiếng Lá Thì Thầm

Chương 3: Tiếng Thì Thầm Trong Lá

Ngày thứ ba mở đầu với sự tĩnh lặng đáng sợ. Âm thanh rộn ràng thường ngày của khu rừng nhiệt đới đột nhiên im bặt, thay vào đó là một sự im lặng nặng nề đè nặng lên họ như một sức ép vô hình. Diego, người dẫn đường, gương mặt thường rạng rỡ giờ khắc lên vẻ lo lắng, giục giã mọi người di chuyển nhanh hơn. Cảm giác bị theo dõi rùng rợn bám lấy họ như chính không khí ẩm ướt xung quanh.

Khi xuyên qua một khu rừng rậm rạp, một tiếng hét thét máu xé tan bầu không khí yên lặng. Tim đập thình thịch, họ hối hả chạy về phía nguồn âm thanh. Cảnh tượng trước mắt khiến họ kinh hoàng và tê liệt: John và Mary, cặp vợ chồng lớn tuổi tham gia tour, nằm bất động trên nền rừng. Khuôn mặt họ hoảng sợ tột độ, trên người đầy những vết thương sâu hoắc rùng rợn.

Nỗi hoảng loạn bùng phát trong nhóm. Diego, giọng run rẩy vì sợ hãi, lẩm bẩm về "Chupacabra", một sinh vật huyền thoại được cho là ẩn náu trong những khu rừng sâu. Những thành viên còn lại co cụm lại với nhau, nỗi sợ hãi hiện rõ trong bầu không khí ngột ngạt.

Bỗng nhiên, một tiếng gầm gừ thô lỗ vang vọng khắp khu rừng, khiến mọi người rùng mình. Họ thoáng thấy một chuyển động thoắt ẩn thoắt hiện trong tán lá rậm rạp - một cái bóng loáng thoáng với bộ lông đen mượt và những móng vuốt sắc nhọn. Nỗi sợ hãi biến thành bản năng sinh tồn mãnh liệt.

Diego, giọng nói hốt hoảng đầy cấp bách, ra lệnh: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay! Hãy theo tôi!". Anh ta dẫn đầu cuộc chạy trốn tuyệt vọng xuyên qua rừng rậm, những tiếng gầm gừ lạnh lùng và tiếng lá xào xạc thúc giục họ tiến về phía trước. Gai nhọn xé rách quần áo, cành cây quất vào mặt, nhưng họ không dám chậm lại.

Họ chạy mù quáng, adrenaline và nỗi sợ hãi thúc đẩy họ, cho đến khi họ lao vào một khoảng trống rộng rãi trong ánh nắng vàng rực của mặt trời lặn. Ngã vật xuống nền đất ẩm ướt, họ thở hổn hển, cơ thể run rẩy vì kiệt sức và sợ hãi.

Nhìn xung quanh, họ nhận ra mình đã lạc đường, bị tách khỏi Diego trong cuộc chạy trốn hỗn loạn. Nước mắt ứa lên trong mắt Maya khi cô ôm chặt Leo, vòng tay ấm áp là sự an ủi mong manh trước những nguy hiểm rình rập trong bóng tối đang buông xuống.

Khi những tia nắng cuối cùng phai nhạt, khu rừng biến thành một thực thể đáng sợ, tiếng lá xào xạc như đang thì thầm những bí mật bằng một ngôn ngữ xa lạ. Hiểu ra sự thật rùng rợn - họ không chỉ bị lạc đường, mà còn trở thành con mồi, và kẻ săn mồi, ẩn nấp trong bóng tối của khu rừng nhiệt đới, đang chờ đợi.