Chương 1. Học sinh chuyển trường

Chương 1: Học sinh chuyển trường

Đỗ Tịch Ca là học sinh giỏi trong mắt giáo viên, là con gái ngoan trong mắt cha mẹ, thành tích học tập rất tốt, là học sinh gương mẫu, hàng năm khai giảng đều được giáo viên chọn làm lớp trưởng, cuối năm đều có giấy khen, ngoại trừ thành tích học tập ưu tú, là học trò ngoan còn là một cán bộ điển hình.

Cô cứ cho là, mình sẽ tiếp tục ưu tú như vậy, thi vào trường cấp ba trọng điểm, sau đó theo kế hoạch của cha mẹ mà đi tiếp.

Nhưng mà, có rất nhiều chuyện không thể biết trước.

Reng reng ... Chuông tan học vang lên, học sinh trong lớp giống như một bầy dê được mở cửa, chen chúc nhau đi ra, trường học lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Các học sinh nữ trong lớp, tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ, trò chuyện về các minh tinh đang nổi tiếng.

Đỗ Tịch Ca nằm ở trên bàn học, cầm quyển sách trong tay, dáng vẻ nghiêm túc học tập, chỉ có một mình cô biết, thật ra một chữ cô cũng không đọc được.

Vừa rồi trước khi giáo viên ra khỏi lớp có nói với mọi người, buổi chiều sẽ có một học sinh mới chuyển trường đến, các thành viên trong lớp hưng phấn thảo luận học sinh mới này có ngoại hình ra sao và lý do chuyển trường.

Chỉ có Đỗ Tịch Ca đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có, bởi vì học sinh chuyển trường này là hàng xóm của cô, hai người lớn lên cùng nhau.

Học sinh chuyển trường này tên là Dung Lực Ngôn, tính cách rất táo bạo, đối với hắn, Đỗ Tịch Ca tràn đầy oán giận, từ nhỏ cô bị hắn khi dễ không ít lần, về sau bởi vì cha mẹ Dung Lực Ngôn đi công tác bận rộn, hắn phải ở ký túc của trường học, lúc này Đỗ Tịch Ca mới cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn một chút.

Ai biết lần này bởi vì hắn đánh nhau ở trong trường học, đánh gãy xương sườn của bạn học kia, bị trường học đuổi học, vì vậy chỉ có thể chuyển trường.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ hung ác khi còn bé của hắn, Đỗ Tịch Ca liền run rẩy, cô quyết định trước khi tốt nghiệp phải kiềm chế bản thân mình, cố gắng không trêu chọc Dung Lực Ngôn.

Thời tiết giữa mùa hè, trời nóng không có một cơn gió, quạt trong phòng học không ngừng chuyển động, nhưng vẫn không mát mẻ, các học sinh đều lười hơn, không có tinh thần, chỉ có tiếng côn trùng ngoài cửa kêu lên không biết mệt mỏi.

Buổi chiều thứ hai, giáo viên chủ nhiệm dẫn theo một nam sinh đi vào phòng học, tất cả học sinh đều đã biết hôm nay sẽ có học sinh chuyển trường tới, tất cả nâng cao tinh thần, tò mò nhìn nam sinh phía sau chủ nhiệm.

Chủ nhiệm lớp nói: "Các bạn, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới chuyển trường tới, chúng ta vỗ tay, hoan nghênh bạn nào. "

Trong lớp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, chủ nhiệm quay đầu nhìn Dung Lực Ngôn phía sau nói: "Bạn học Dung, em tự giới thiệu mình đi. " Nói xong liền đi xuống dưới bục giảng, nhường không gian phía trên cho Dung Lực Ngôn.

Khuôn mặt Dung Lực Ngôn rất lạnh lùng, chỉ nói một câu:" Tôi là Dung Lực Ngôn. "

Dung Lực Ngôn nhìn xung quanh lớp, đi đến bên cạnh Đỗ Tịch Ca, cười với cô một cái, làm Đỗ Tịch Ca sợ hãi lập tức cúi đầu, giả bộ như không quen biết hắn.

Tiểu Lạc - bạn ngồi cùng bàn với Đỗ Tịch Ca, dùng cánh tay đυ.ng đυ.ng cô, tò mò hỏi: "Tịch Ca, bạn biết cậu ấy sao? Cậu ấy vừa rồi cười với bạn đó."

Đỗ Tịch Ca nhanh chóng lắc đầu, còn lâu cô mới thừa nhận mình quen biết với tên đại ma vương đó.

Sự nhiệt tình của Tiểu Lạc vẫn không giảm, tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu ấy thật là đẹp trai! Rất có hương vị đàn ông! "

Những lời này Đỗ Tịch Ca không thể không đồng ý, Dung Lực Ngôn cao ít nhất cũng một mét tám trở lên, ở trong một đám học sinh trung học rất nổi bật, khuôn mặt xấu xa luôn nở nụ cười, ánh mắt lộ ra một chút trẻ con, mũi thẳng tắp, làn da màu lúa mì, đặc biệt là tai trái còn đeo một cái khuyên tai kim cương…

Đối với một đám nam sinh nhu nhược và yếu ớt quen thuộc, Dung Lực Ngôn mới đến làm cho mấy nữ sinh trong lớp rất hưng phấn, không có việc gì sẽ lén lút nhìn trộm hắn, cho dù là nữ sinh lớp khác khi tan học cũng sẽ dành chút thời gian, đi qua đi lại trước cửa lớp cô.

Qua một tuần lễ, Dung Lực Ngôn cũng giống như không hề quen biết Đỗ Tịch Ca, hai người đi đối diện đυ.ng phải nhau, cũng không thèm chào hỏi, điều này làm cho Đỗ Tịch Ca cảm thấy tức giận, còn có cảm giác mất mát.

"Các cậu biết gì không? Nghe nói Dung Lực Ngôn là lão đại của trường học kia. " Một nữ sinh thần thần bí bí nói.

"Phải không? Siêu quá!" Một nữ sinh mê trai bên cạnh hùa theo.

Đỗ Tịch Ca nhíu mày, mấy ngày gần đây đi đến đâu cô cũng nghe thấy mọi người thảo luận về Dung Lực Ngôn, Đỗ Tịch Ca bực bội chạy ra khỏi phòng học.

Cách sân tập của trường không xa là một mảnh rừng nhỏ, bên ngoài rừng cây là một lùm cây, mấy cặp đôi yêu nhau trong trường thường hay đến đây hẹn hò, chui vào phía trong, chỉ cần không phát ra tiếng động quá lớn, người ở bên ngoài tuyệt đối sẽ không phát hiện.

Bình thường Đỗ Tịch Ca sẽ không đi tới nơi này, nhưng bởi vì lần này không tìm thấy chỗ yên tĩnh để đọc sách, nơi đây cũng coi như là một chỗ tương đối yên tĩnh.

Ngày thường Đỗ Tịch Ca chỉ đi ngang qua nơi này thôi, chưa từng đi vào, lần này có cơ hội, cô phát hiện đây đúng là một địa điểm tốt để đọc sách, nơi đây yên tĩnh lại mát mẻ, lùm cây cao lớn che khuất ánh mặt trời nóng bỏng và những ánh mắt của người khác ở bên ngoài, để lại bóng mát cùng nơi riêng tư cho người bên trong, hèn gì các cặp đôi đều thích chọn nơi này làm nơi hẹn hò.

Đỗ Tịch Ca trầm tĩnh lại, chăm chú nhìn sách, đột nhiên một loạt tiếng động kỳ quái truyền đến, cắt đứt suy nghĩ của cô, Đỗ Tịch Ca mờ mịt ngẩng đầu, cẩn thận phân biệt tiếng động phát ra từ đâu.

"A.. Ưʍ.. Nhẹ một chút... " Giọng nữ thở hổn hển.

Tiếng thở gấp của một người đàn ông: "Tiểu yêu tinh... sướиɠ quá...A..."

Lúc Đỗ Tịch Ca vẫn còn mê mang, một người lặng lẽ kéo cô từ phía sau, Đỗ Tịch Ca sợ tới mức hô to, người phía sau tay mắt lanh lẹ che miệng của cô, làm cô chỉ có thể phát ra một chuỗi âm thanh ư ư.

Đỗ Tịch Ca sợ hãi dùng sức giãy giụa, nhưng sức lực người phía sau thật sự quá lớn, hơn nữa còn có kỹ xảo nhốt chặt cô, không làm cô bị đau, nhưng cô cũng không giãy giụa tránh thoát được.

"Suỵt, đừng sợ, là mình." Người phía sau nói.

Đỗ Tịch Ca nghe thấy giọng nói này lập tức mở to hai mắt nhìn, cô biết đó là giọng nói của Dung Lực Ngôn, thân thể của cô chậm rãi bình tĩnh lại.

Dung Lực Ngôn thấy cô không giãy giụa nữa liền nói: "Mình buông cậu ra, nhưng cậu không được kêu.”

Đỗ Tịch Ca gật gật đầu.

Dung Lực Ngôn từ từ buông tay đang che miệng Đỗ Tịch Ca ra.

Sau khi được tự do, Đỗ Tịch Ca tức giận mắng Dung Lực Ngôn: “Cậu làm gì vậy! Làm tôi sợ muốn chết!"

Dung Lực Ngôn không nói gì, mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng Đỗ Tịch Ca, hít thở mạnh hơn, Đỗ Tịch Ca bị hắn nhìn làm cho sợ hãi, tưởng hắn chuẩn bị đánh mình, quay người chạy.

Sau khi Dung Lực Ngôn nhìn thấy động tác của cô, đột nhiên nhào tới ôm lấy cô.

Đỗ Tịch Ca bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, ra sức phản kháng, Dung Lực Ngôn tức giận liền hôn cô.

Đỗ Tịch Ca bị hành động của hắn dọa sợ đến ngây người, trong lúc nhất thời quên mất phản kháng, để mặc cho hắn ngậm lấy cánh môi của mình.

Điều này càng làm cho Dung Lực Ngôn có cơ hội tấn công, đầu tiên hắn nhẹ nhàng liếʍ láp gặm cắn cánh môi của cô, sau đó thừa cơ đi vào quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô không buông, cảm thấy đầu lưỡi đau nhức, Đỗ Tịch Ca mới phản ứng lại, giãy giụa không ngừng, Dung Lực Ngôn thấy cô chống cự, liền nhẹ nhàng ngậm đầu lưỡi của cô mυ"ŧ mυ"ŧ.

Thời gian dần trôi qua, Đỗ Tịch Ca cảm thấy không hít thở nổi, lúc cô cho rằng mình sắp bị ngạt thở, rốt cuộc Dung Lực Ngôn cũng chịu buông tha môi của cô, đầu lưỡi bắt đầu liếʍ vành tai của cô, ngậm trong miệng từ từ trêu đùa.

Đỗ Tịch Ca bị liếʍ láp một hồi cả người nhũn ra, kinh hoảng nói: "Khốn khϊếp, cậu buông tôi ra!"

Dung Lực Ngôn sau khi nghe thấy vậy dùng sức cắn vành tai của cô, thành công ngăn chặn sự chống cự của cô.

Một tay Dung Lực Ngôn vén áo sơ mi của Đỗ Tịch Ca lên, một tay vòng qua thân thể của cô, làm cô không thể phản kháng.

Miệng hắn cũng không nhàn rỗi, ngậm lấy vành tai của cô, nhỏ giọng nói: "Suỵt, đừng lên tiếng, cậu cũng không muốn bị người khác phát hiện đúng không."

Đỗ Tịch Ca tức giận đến mức run người, nhưng biết mình tránh không thoát, lại không muốn bị người khác phát hiện, nên chỉ có thể chịu ức hϊếp.

Ngay lúc cô cô phân tâm, tay Dung Lực Ngôn đã leo lên núi tuyết trước ngực cô, chậm rãi vuốt ve thưởng thức.

Đỗ Tịch Ca cố gắng giãy giụa, lại bị Dung Lực Ngôn trừng phạt dùng sức nắn véo đầu nhũ.

Đỗ Tịch Ca không chịu nổi, cảm giác đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ làm cho cô kêu thành tiếng: "A..."

Dung Lực Ngôn sau khi nghe thấy tà mị cười, tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Thoải mái không?"

Mặt Đỗ Tịch Ca đỏ lên: "Khốn khϊếp, cậu mau buông tôi ra! Nếu không thì..."

"Nếu không thì sao? Mách giáo viên hả? Hay là nói với cha mẹ cậu?" Dung Lực Ngôn cầm chặt hai tay cô, trói chặt ra phía sau, làm cô không thể động đậy.

Eo Đỗ Tịch Ca bị động tác của Dung Lực Ngôn nhấc lên, vừa vặn thuận lợi cho Dung Lực Ngôn, hắn ngậm lấy đầu nhũ non mềm trước mặt vào miệng, nhẹ nhàng mυ"ŧ thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi liếʍ một vòng.

Đỗ Tịch Ca bị kí©h thí©ɧ như thế cả người nhũn ra, cơ thể dựa sát vào người Dung Lực Ngôn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Dung Lực Ngôn càng ngày càng không thỏa mãn, bắt đầu từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào bầu ngực đầy đặn, giống như uống sữa hung hăng liến mắt đầu nhũ sưng to, giống như muốn hút ra một ngụm sữa ngọt ngào.

Đỗ Tịch Ca trơ mắt nhìn cái đầu đen như mực tùy ý gặm cắn trước ngực cô.

Cảm giác tê dại lan khắp toàn thân, ngón chân của cô cũng căng cứng, bởi vì Dung Lực Ngôn dùng sức gặm cắn mà đau nhức khó chịu rên lên, "Dung Lực Ngôn...ưʍ... A...Nhẹ một chút...Đau..."

Tiếng rên lượn lờ xung quanh, làm cho trái tim Dung Lực Ngôn run rẩy, bắt đầu liếʍ mυ"ŧ nhẹ nhàng hơn.

Đỗ Tịch Ca chỉ cảm thấy cặp nhũ trắng như tuyết đau nhức dữ dội, xen lẫn một chút tê dại.

Trong lúc choáng váng Đỗ Tịch Ca lại nghe thấy tiếng động vừa nãy, hơn nữa âm thanh đó càng lúc càng lớn hơn, "Bảo bối… Côn ŧᏂịŧ của anh thọc vào thoải mái không… hả? Anh cho em… làm chết em.... Hôm nay anh làm em từ phía sau… tiểu huyệt sảng khoái không?”

"A… Thật lớn… sâu quá… nhanh đâm vào bên trong… côn ŧᏂịŧ của anh làm em thật thoải mái..."

Động tác liếʍ mυ"ŧ của Dung Lực Ngôn dừng lại từ trước ngực của Đỗ Tịch Ca ngẩng đầu lên, đương nhiên hắn cũng nghe thấy đoạn nói chuyện da^ʍ mỹ này.

Hắn buông Đỗ Tịch Ca ra, quay lưng đi, cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ dưới đáy lòng.

Đỗ Tịch Ca cũng nhanh chóng ngồi thẳng người, mặc quần áo vào, cúi đầu nhìn thấy trước bầu ngực trắng nõn của mình ẩm ướt, dấu ngón tay, dấu răng rải rác khắp nơi, trên đỉnh bầu ngực trắng như tuyết là hai hóa đoa màu đỏ đang nở rộ mỹ lệ, cô vừa tức vừa xấu hổ.

Sau khi sửa sang quần áo ngay ngắn, cô không thèm để ý tới Dung Lực Ngôn sau lưng, nhanh nhẹn chui ra khỏi lùm cây, chạy về phòng học.

Sau khi Đỗ Tịch Ca chạy xa rồi Dung Lực Ngôn mới đứng dậy chui ra, hắn nghe thấy âm thanh của đôi uyên ương hoang dã bên cạnh, liền nghĩ tới bộ ngực trắng nõn của Đỗ Tịch Ca, dục hỏa vừa mới tắt lại bắt đầu dâng lên.

Hắn hơi tức giận, cúi đầu nhặt một cục đá dưới đất, ném tới chỗ phát ra tiếng động, trong lùm cây kêu lên một tiếng “Ui da!!...”, tiếp theo liền vang lên tiếng quần áo sột soạt.

Lúc này trong lòng Dung Lực Ngôn mới cảm thấy thoải mái, nhặt quyển sách Đỗ Tịch Ca bỏ lại, thảnh thơi đi về phía phòng học.