Chương 10

Chương 10

Hai người Đỗ Tịch Ca và Hứa Cẩm Niên sóng vai đi đến Đỗ gia, dọc theo đường đi ai cũng không mở miệng nói chuyện, ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng của hai người quấn lấy nhau, tia nắng nhàn nhạt ấm áp vờn quanh hai người.

Sau khi đi đến dưới lầu nhà Đỗ Tịch Ca, Đỗ Tịch Ca dừng bước, xoay người nói với Hứa Cẩm Niên bên cạnh: “Mình đến nhà rồi, cậu, có muốn lên chơi không?”

Hứa Cẩm Niên lắc đầu nói: “Không cần đâu, mình đợi cậu đi lên.”

Đỗ Tịch Ca nghe vậy cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, không lên lầu cũng không nói gì.

Hứa Cẩm Niên cũng không có động tác gì khác, vẫn luôn đứng im bên cạnh cô.

Cuối cùng Đỗ Tịch Ca cũng chịu đựng không nổi, hai người đứng dưới hàng hiên, hàng xóm lui tới vẫn luôn nhìn về phía bọn họ.

Mặt Đỗ Tịch Ca đỏ bừng, chửi nhỏ một tiếng, “Thật là đồ ngốc!”

Nói xong cô nhón chân lên, nhắm mắt nhẹ nhàng chạm vào môi của Hứa Cẩm Niên một chút, sau đó nhanh chóng lui lại, đỏ mặt chạy về nhà.

Hứa Cẩm Niên nhìn bóng dáng Đỗ Tịch Ca chạy đi, dịu dàng trong mắt nồng đậm, hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve miệng mình, đây là nụ hôn thứ hai của bọn họ, trái tim của hắn như được lấp đầy.

Đỗ Tịch Ca dựa vào cửa phòng, dùng tay vuốt ngực trái, nơi trái tim đập thật mạnh, giống như sắp nhảy ra khỏi miệng, Đỗ Tịch Ca lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cảm giác yêu đương thật tốt, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, đã làm trái tim cô rung động không thôi.

Ở rừng cây trong trường học, Đỗ Tịch Ca và Hứa Cẩm Niên tìm một mảnh cỏ xanh ngồi xuống, dựa lưng vào cây lớn, cả người chìm dưới bóng cây, khi ánh mặt trời chói mắt bên ngoài xuyên thấu qua lá cây chiếu vào mặt, cũng vô cùng nhẹ nhàng.

Từ khi Đỗ Tịch Ca chủ động lần trước, hai người liền xác định quan hệ yêu đương, Hứa Cẩm Niên là học sinh trường học trọng điểm, chỉ vì muốn tiếp cận Đỗ Tịch Ca hắn mới chuyển trường, cho nên thành tích học tập của hắn rất tốt.

Hai người khi rảnh rỗi sẽ chạy đến rừng cây sau trường học, nơi này cách sân thể dục rất xa, sẽ không có cặp đôi nào đến nơi này, sau khi cùng Hứa Cẩm Niên đi tới chỗ này vài lần, Đỗ Tịch Ca cũng dần dần quên đi sợ hãi với nơi này, bắt đầu hưởng thụ thời gian ngọt ngào chỉ thuộc về hai người.

Sau khi hai người quen nhau, Đỗ Tịch Ca biết Hứa Cẩm Niên là người rất ít nói, nên cô cũng không để ý.

Hôm nay hai người lại đến nơi này học tập, Đỗ Tịch Ca có Hứa Cẩm Niên giúp bổ túc giúp cô, học tập càng tiến bộ hơn, hơn nữa gần đây Dung Lực Ngôn vẫn luôn trốn học, không tới dây dưa cô, cô cảm thấy rất hài lòng với bây giờ.

Hứa Cẩm Niên ngồi ở trên cỏ, chân dài thẳng tắp thon dài duỗi về phía trước, tay cầm một quyển tài liệu, tùy ý lật xem qua lại, ánh mặt trời chiếu trên người hắn, càng làm cho hắn thần bí hơn.

Đỗ Tịch Ca ngồi ở bên cạnh hắn, nghiêng đầu mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm hắn, lông mi Hứa Cẩm Niên tựa như cánh bướm, khi hắn chớp mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Đỗ Tịch Ca bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc.

Đỗ Tịch Ca từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng đến gần Hứa Cẩm Niên, cô hôn lên má của Hứa Cẩm Niên sau đó từ từ tìm kiếm bờ môi của hắn.

Cánh môi mềm mại lành lạnh dính vào môi mình, Hứa Cẩm Niên có chút bất ngờ lại hơi chờ mong, hắn nhắm mắt lại, lông mi không ngừng run rẩy.

Đỗ Tịch Ca khẽ chạm vào cánh môi của hắn, cẩn thận mυ"ŧ nhẹ.

Nhiệt độ tăng lên cao, hơi lạnh trên môi thành lửa nóng tê dại, thân thể khát cầu cô nhiều hơn, Hứa Cẩm Niên vụng về đáp lại, từ từ chạm khẽ đã thành nặng nề liếʍ mυ"ŧ.

Đây mới thực sự là nụ hôn đầu tiên của Hứa Cẩm Niên, nụ hôn lúc trước như chuồn chuồn lướt nước, căn bản không gọi là hôn, Đỗ Tịch Ca hơi hơi duỗi đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ láp hai cánh môi tươi mát ẩm ướt của mình.

Cả người Hứa Cẩm Niên chấn động, cũng học động tác của Đỗ Tịch Ca đưa đầu lưỡi ra, liếʍ láp cánh môi của Đỗ Tịch Ca.

Đỗ Tịch Ca hé miệng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng câu lấy đầu lưỡi của Hứa Cẩm Niên, dẫn đường hắn tiến vào khoang miệng của mình.

Hai chiếc lưỡi ngọt ngào dây dưa, đầu lưỡi của Hứa Cẩm Niên như có như không thổi vào lưỡi của Đỗ Tịch Ca, thân thể hai người càng dán càng chặt, thân mật kề sát không một khe hở.

Bốn phía yên tĩnh, hai chiếc lưỡi không tiếng động mà thâm nhập quấn lấy nhau, lửa nóng bừng lên.

Tay Hứa Cẩm Niên đang ôm Đỗ Tịch Ca không biết khi nào đã đi tới trước ngực cô, cách một lớp quần áo chậm rãi vuốt ve ngực cô.

Đỗ Tịch Ca khó nhịn phát ra một tiếng rêи ɾỉ, Hứa Cẩm Niên sa vào ái dục lập tức bừng tỉnh, hắn cẩn thận buông tay ở trước ngực Đỗ Tịch Ca ra, ôm lấy thân hình đang nhũn ra của cô vào ngực mình.

Đôi môi Đỗ Tịch Ca xinh đẹp ướŧ áŧ, trên gương mặt đỏ ửng còn mang theo tư vị triền miên, Hứa Cẩm Niên nhắm mắt, cố gắng đè ép du͙© vọиɠ trong lòng, “Thực xin lỗi, Tịch Ca, anh không khống chế được chính mình, lần sau sẽ không như vậy.”

Mặt Đỗ Tịch Ca lập tức trắng bệch, hắn không muốn chạm vào mình, hắn ghét bỏ mình!

Nhất định là như thế, bọn họ quen nhau một tuần, trừ việc nắm tay, đây là lần đầu tiên hôn môi.

Cô phẫn nộ đẩy Hứa Cẩm Niên một cái, la to: “Anh là tên khốn kiếp!” Sau đó đứng dậy khóc lóc chạy đi.

Hứa Cẩm Niên không có phòng bị bị đẩy ngã lên thân cây phía sau, trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, hắn nói sai gì sao?

Hắn đứng lên muốn đuổi theo, nhưng trong rừng cây cành lá tốt tươi, Đỗ Tịch Ca chạy vừa nhanh vừa vội, rất nhanh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cô đâu, trên gương mặt lạnh lùng của Hứa Cẩm Niên xuất hiện sự nôn nóng hiếm thấy.