Chương 15.

Chương 15.

Cuộc sống luôn có sự trùng hợp, Dung Lực Ngôn mới vừa tạm biệt anh em lớp một về nhà, liền nhìn thấy hai người ôm hôn ở cầu thang.

Tay người đàn ông cực kỳ không thành thật, vuốt ve khắp thân thể lả lướt của cô gái, đốt lửa khắp nơi, cô gái bị che dưới ánh đèn, nhìn không rõ gương mặt.

Dung Lực Ngôn mới vừa nếm trải tìиɧ ɖu͙© thật sự không chịu nổi kí©h thí©ɧ như vậy, hắn bực bội quay người đi, chờ hai người rời đi rồi mới về nhà.

Nhưng để hắn đợi một lúc lâu, bên tai bay tới tiếng rêи ɾỉ như có như không, dưới bóng đêm mờ ám, âm thanh rêи ɾỉ quyến rĩ như vậy, khiến Dung Lực Ngôn vô cùng nhớ Đỗ Tịch Ca, nhớ tới thân thể mềm mại như ngọc của cô, nhớ đôi môi phát ra tiếng rêи ɾỉ mê hồn, còn có mật huyệt chật hẹp, kɧoáı ©ảʍ mất hồn khi cắm vào và phóng thích bên trong, thân thể của hắn cũng nóng bừng.

Khi Dung Lực Ngôn sắp chịu không nổi nữa, tiếng rêи ɾỉ mất hồn cũng biến mất, ngay sau đó tiếng bước chân đến gần, Dung Lực Ngôn nghe thấy tiếng liền ẩn người dưới màn đêm.

Một bóng hình quen thuộc lộ ra, Dung Lực Ngôn thấy rõ người đến, liền lộ ra ánh mắt khó tin.

Là Hứa Cẩm Niên! Gần đây hắn nghe được rất nhiều lời đồn đãi, nói Tịch Ca đang quen với hắn ta, vậy cô gái vừa rồi đừng nói là Tịch Ca chứ!!!

Dung Lực Ngôn bị suy nghĩ của mình dọa cho giật mình, xoay người chạy tới bậc thang, nhìn theo cô gái vừa mới rời đi.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Đỗ Tịch Ca, trong mắt Dung Lực Ngôn hiện lên sự u ám, hắn xông tới trước, bắt lấy bàn tay đang chuẩn bị mở cửa của Đỗ Tịch Ca, khi Đỗ Tịch Ca còn chưa phát ra tiếng kêu sợ hãi đã che miệng cô lại, đưa cô tới cách vách.

Đỗ Tịch Ca bị Dung Lực Ngôn dùng sức ấn ở trên cửa, trong khi kinh sợ, cô dùng nắm tay không ngừng đánh ‘tên côn đồ’ trước mặt, trong miệng phát ra tiếng ưm ưʍ.

Dung Lực Ngôn chờ thể lực của Đỗ Tịch Ca tiêu hao bớt, mới bỏ bàn tay che miệng cô ra, đổi thành ôm lấy thân thể cô.

Đỗ Tịch Ca mới vừa hít thở được không khí mới mẻ, liền lên tiếng: “Anh muốn làm gì! Anh……”

Khi nói chuyện cô liền ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Dung Lực Ngôn, cùng với ánh mắt muốn gϊếŧ người, cô sợ tới mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, nuốt lại tất cả những gì muốn nói vào trong bụng.

Một tay Dung Lực Ngôn ôm vòng eo mảnh khảnh của Đỗ Tịch Ca, một tay trêu chọc ngay xương quai xanh của cô, “Em không có gì muốn giải thích sao?”

“Em… A…” Miệng Đỗ Tịch Ca phát ra một tiếng than nhẹ, tay Dung Lực Ngôn phủ lên bộ ngực đầy đặn của cô, cách lớp quần áo dùng sức nhéo lên hạt anh đào nhỏ.

Lúc nãy cô đã bị Hứa Cẩm Niên khıêυ khí©h có cảm giác, bây giờ lại bị Dung Lực Ngôn trêu chọc, cô cảm thấy hạ thể có hơi ướŧ áŧ, liền dùng sức kẹp chặt hai chân, hy vọng không bị Dung Lực Ngôn phát hiện ra sự khác thường.

“Thật là một cô gái dâʍ đãиɠ!” Dung Lực Ngôn bị tiếng rêи ɾỉ của cô kí©h thí©ɧ mà đỏ mắt, kéo khăn lụa trên cổ cô xuống, lộ ra một hàng dấu hôn xanh tím bên dưới.

“A!” Đỗ Tịch Ca bị động tác của Dung Lực Ngôn dọa cho giật mình, nhanh tay đưa lên ngăn lại, cô biết Dung Lực Ngôn bá đạo như thế nào, để hắn phát hiện chuyện của cô cùng với Hứa Cẩm Niên, nhất định hắn sẽ nổi giận.

“Ha… Che có ích lợi gì chứ? Em mau nói cho anh biết! Đây là cái gì!” Dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi này càng làm Dung Lực Ngôn tức giận hơn, hắn dùng tay nhéo nhéo eo thon của Đỗ Tịch Ca, tay nắm lấy khăn lụa thật chặt, phía trên bàn tay còn nổi gân xanh.

“Em… Em vì sao phải giải thích với anh chứ!” Không biết Đỗ Tịch Ca lấy dũng khí ở chỗ nào, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Dung Lực Ngôn nói: “Anh là cái gì! Dựa vào đâu mà quản việc riêng của em chứ!”

“Ha ha… Dựa vào đâu mà quản em? Giờ anh sẽ cho em biết!” Dung Lực Ngôn bị lời nói của Đỗ Tịch Ca chọc giận, cúi đầu dùng sức hôn lên cái miệng nhỏ làm hắn tức giận.

Giống như là trừng phạt, Dung Lực Ngôn dùng sức gặm cắn đôi môi phấn nộn của Đỗ Tịch Ca, hương vị thơm ngọt, xúc cảm trơn trượt mềm mại làm hắn muốn ngừng mà không được, dục hỏa trên người càng ngày càng tăng.

“Ưm…” Đỗ Tịch Ca bị đau phát ra tiếng.

“Yêu tinh này!” Dung Lực Ngôn buông đôi môi của Đỗ Tịch Ca ra bắt đầu tấn công tới bộ ngực của cô.