Chương 31. Bị lấp kín

Chương 31. Bị lấp kín

Gần đây cả trường học đều đang đồn đãi là Đỗ Tịch Ca bị thầy Nghiêm bao nuôi, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy mấy lời đồn đãi vớ vẩn.

Đỗ Tịch Ca một mình trốn ở sân thượng lén khóc thút thít, cô biết sẽ như vậy, mấy ngày nay cô vẫn luôn trốn tránh Dung Lực Ngôn và Hứa Cẩm Niên, sau khi tan học liền rời khỏi phòng học, không cho hai người có cơ hội dò hỏi.

Hai nam sinh ngày thường nhìn nhau không vừa mắt, lần đầu tiên cùng chung mục đích, bỏ qua ân oán cá nhân nhất trí đối ngoại, chuẩn bị giải quyết Nghiêm Trình An trước rồi nói.

Những ngày tháng lén khóc thút thít cứ như bình thường trôi qua, Đỗ Tịch Ca ở sân thượng phát tiết một hồi, sau đó đứng lên trở về phòng học, đúng lúc đang nghỉ trưa, bốn phía rất yên tĩnh, cô mới vừa đi đến cửa phòng học, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tràn tiếng rêи ɾỉ, sau đó là tiếng động da^ʍ mĩ ‘phốc phốc’ liên tiếp vang lên, tiếng rên rỉ của phụ nữ càng lúc càng lớn.

Đối với làm tình Đỗ Tịch Ca đã rất quen thuộc nên biết rõ bên trong đang làm gì, cô xấu hổ mặt đỏ bừng, cô lại nghe lén góc tường nhà người ta.

Đỗ Tịch Ca thẹn thùng trực tiếp chạy đi rửa mặt, cô cảm giác khuôn mặt mình nóng đến mức có thể chiên trứng, cô cũng không biết mình là xấu hổ hay là ở sân thượng bị phơi nắng, chỉ biết khuôn mặt bây giờ cần hạ nhiệt ngay lập tức.

Cô vội vã chạy tới toilet, khi đi ngang qua một phòng học, đột nhiên có một bàn tay to vươn ra che miệng cô lại, một cái tay khác túm cô kéo vào.

Dung Lực Ngôn nắm một tay Đỗ Tịch Ca để trên cửa, “Vì sao em lại trốn tránh bọn ta!”

Đỗ Tịch Ca vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Dung Lực Ngôn và Hứa Cẩm Niên trước mặt, cô không ngờ trốn lâu như vậy vẫn bị bọn họ bắt được.

“Không có, em không có trốn hai người.” Đỗ Tịch Ca hoảng loạn giải thích, cô còn chưa biết phải đối mặt với bọn họ như thế nào.

Dung Lực Ngôn nhìn đôi mắt né tránh của cô, khó thở một trận, cô là đồ không có lương tâm! Khi hắn nghe thấy những lời đồn đãi vớ vẩn đó, điều đầu tiên là lo lắng cô chịu oan ức, mấy ngày nay hắn đã cùng Hứa Cẩm Niên thu thập mấy bà tám nhiều chuyện rồi!

Vì cô, hai người đều không để ý đến danh tiếng, đến con gái cũng đánh, nhưng cô vẫn trốn tránh bọn họ, quả thực khiến trái tim người ta nguội lạnh.

“Buông tay trước đi, cậu dọa cô ấy.” Hứa Cẩm Niên vẫn luôn đứng ở bên cạnh lên tiếng.

Dung Lực Ngôn nghe vậy buông tay ra, vẻ mặt thống khổ hỏi: “Tịch Ca, chuyện Nghiêm Trình An là như thế nào?”

Đỗ Tịch Ca cúi đầu không nói, cô không biết nên giải thích như thế nào, cô đúng là đã phát sinh quan hệ với Nghiêm Trình An, lời đồn đãi hơn phân nửa là thật sự, cô phải nói cái gì đây? Giải thích như thế nào?

Đỗ Tịch Ca im lặng lại lần nữa chọc giận Dung Lực Ngôn, hắn trực tiếp quát lớn: “Em giải thích đi! Chỉ cần em giải thích anh liền tin em! Chỉ cần em nói anh sẽ tin tưởng!”

Đỗ Tịch Ca bị hắn quát lớn, sợ tới mức cả người run lên, bởi vì áy náy, cô nhịn không được khóc thành tiếng, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, bộp bộp rơi xuống sàn nhà, trái tim của hai thiếu niên cũng bị giọt lệ này đập nát.

“Cậu bình tĩnh một chút!” Hứa Cẩm Niên tiến lên ôm Đỗ Tịch Ca bị dọa ngốc kéo vào trong lòng ngực.

“Xin lỗi… Thực xin lỗi …” Đỗ Tịch Ca lệ rơi đầy mặt không ngừng lặp lại những lời này.

“Không cần.” Hứa Cẩm Niên nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, an ủi trái tim đau đớn của cô.

“Cậu tránh ra, để cho tôi tới nói!” Dung Lực Ngôn dùng sức kéo Đỗ Tịch Ca từ trong lòng Hứa Cẩm Niên, kéo đến trước mặt mình.

Dung Lực Ngôn cúi đầu nhìn Đỗ Tịch Ca đối diện, nghiêm túc hỏi: “Tịch Ca… Em yêu anh không? Nói cho anh biết, Nghiêm Trình An là chuyện như thế nào?”

Hai mắt Đỗ Tịch Ca đẫm lệ mông lung nói: “Em yêu anh, nhưng em không biết nên giải thích như thế nào quan hệ của em cùng với thầy Nghiêm.”

“Yêu anh là tốt rồi, yêu anh là được rồi!” Dung Lực Ngôn vui mừng giống như một đứa trẻ được cho kẹo, vội vàng hôn lên môi Đỗ Tịch Ca.

Đứng trước mặt Hứa Cẩm Niên, Đỗ Tịch Ca cũng không muốn thân thiết với Dung Lực Ngôn, cô giãy giụa, lại không tránh khỏi nụ hôn thô bạo gặm cắn cổ mình của Dung Lực Ngôn.