Chương 15: Có thể không?

Trong phòng nghỉ VIP đèn đuốc sáng trưng, những người còn lại đều thấp giọng nói chuyện phiếm, căn bản không chú ý tới chuyện đang phát sinh ở đây.

Nét mặt Khương Sơ Nghi co rút, cổ họng có chút nghẹn lại.

Xấu hổ thật sự là không biết để đâu cho hết, bây giờ cô phải nói gì mới phải đây.

Đúng lúc này, Tông Dã hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cô.

Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt hai người chạm nhau, cô luống cuống tay chân.

Do dự một lúc, anh phá vỡ sự im lặng trước, ung dung hỏi: "Cô quét nhầm rồi à?”

Cô bình tĩnh “Ừm” một tiếng.

Bị anh nhìn chăm chú như vậy, Khương Sơ Nghi mím môi, miễn cưỡng duy trì bộ dáng bình tĩnh: "Ngại quá, đánh thức anh rồi.”

Cô cho rằng biểu hiện của mình đủ bình tĩnh, không biết rằng vành tai đã lặng lẽ đỏ lên.

“Không có việc gì." Sắc mặt Tông Dã bình tĩnh: "Tôi vốn cũng không ngủ.”

Lời này xem như giữ lại chút mặt mũi cho cô.

Dường như cũng hiểu được sự xấu hổ của cô, Tông Dã hơi rũ mắt, cầm lấy điện thoại di động của mình, hỏi: "Tôi quét lại cho cô nhé?"

Khương Sơ Nghi nhanh chóng cự tuyệt: "Không cần đâu, cảm ơn.”

Cô thật sự không muốn nghe lại âm thanh xấu hổ kia một lần nữa.

May mắn lúc này Phục Thành gọi một tiếng ‘Tông Dã’ thu hút sự chú ý của anh.

Khương Sơ Nghi muốn đứng dậy rời đi, đến chỗ khác ngồi, nhưng lại cảm giác hành động này giống như cố ý, cô chỉ có thể nằm trở về. Đem lực chú ý đặt trở lại trần nhà trước mắt, cô cố gắng thả lỏng suy nghĩ, quên đi khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi.

Không biết bọn họ nói cái gì, giọng điệu của Phục Thành cao lên một chút: "Tông Dã, đang nói chuyện với cậu đấy, có nghe không hả?"

“Đang nghe đây.”

Phục Thành ù ù cạc cạc: "Được rồi, con mẹ nó cậu cười cái gì thế?”

Tông Dã thở dài: "Tới việc tôi cười cậu cũng muốn quản?”

Tuy âm thanh nhỏ, nhưng vẫn truyền vào tai Khương Sơ Nghi.

Tai cô đã đỏ giờ còn đỏ hơn.

*

Điểm đến lần này là Venice, xuất phát từ Bắc Kinh, cần chuyển sang Milan.

Khoảng trưa ngày hôm sau, máy bay hạ cánh xuống Milan. Bọn họ tìm một chỗ gần sân bay ăn cơm, sau khi nghỉ ngơi và hồi sức xong lại đến nhà ga chuyển chỗ.

Hơn một giờ lái xe, bọn họ đến được Venice.

Thành phố được xây dựng trên các bãi nước nông của vịnh, ngay cả trong làn gió thổi vào cũng cảm nhận được vị mặn của biển.

Ở đây không có xe hơi, họ chỉ có thể đi phà.

Dọc theo đường đi, Tân Hà và Ký Khải gần như như hình với bóng, trò chuyện không ngừng. Sau khi lên thuyền, cô ta ngồi cạnh Ký Khải, lẫn trong đám người của Tây Bạo.

Phó đạo diễn đoàn làm phim trêu ghẹo: "Nhanh như vậy đã bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi?”

Ký Khải chậc một tiếng: "Chú đừng trêu cháu.”

Lời này của cậu ấy làm rộ lên một trận cười vang.

Khương Sơ Nghi có chút say sóng, ngồi xuống ngay chỗ đuôi thuyền ít xóc nảy, uống mấy ngụm nước.

Ngồi bên cạnh cô là biên kịch Nhĩ Nhĩ, quan tâm nói: "Có muốn uống chút thuốc say xe không, chỗ tôi có.”

"Cảm ơn, tôi vừa uống rồi."

“Sắc mặt cô nhìn quả thật rất kém nha.”

“Không có việc gì, chắc là do ngủ không ngon thôi." Khương Sơ Nghi nhịn xuống cảm giác muốn nôn khan, lại uống thêm một ngụm nước: “Đợi lát nữa xuống thuyền ăn chút gì đó là tốt rồi.”

Hai người đang trò chuyện, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Khương Sơ Nghi nhìn qua. Là mấy người đi chung thuyền, gồm bốn cô gái trẻ gốc Á. Các cô khoa tay múa chân với nhân viên công tác, mặt hưng phấn ửng đỏ, không biết là người Hàn Quốc hay là người Nhật Bản.

Nhân viên IM ngăn cản, chỉ chỉ máy ảnh trên tay các cô, ý bảo không nên chụp ảnh.

Nhĩ Nhĩ thấp giọng bát quái: "Lại tới tìm BxG xin chữ ký, vừa mới ở trên xe lửa đã gặp qua mấy nhóm thế này.”

Tiểu Chung xen vào một câu: "Em cũng muốn nữa.”

Cô ấy vừa nói, còn lén liếc mắt nhìn Khương Sơ Nghi.

Khương Sơ Nghi suy yếu nói: "Nhìn chị làm gì, muốn chị giúp em hả?”

Tiểu Chung ngửa đầu, chớp chớp mắt: "Có thể không?”

Khương Sơ Nghi: "...”