Chương 21: Tông Dã, cởϊ qυầи áo!

Khương Sơ Nghi nghiêm túc đề nghị: "Nếu không thì em xuống kia chạy hai vòng thử nhé?”

“Cũng không cần phiền toái như vậy.” Phùng Đào vuốt cằm: “Mười giây, chị cho em mười giây để đỏ mặt.”

Khương Sơ Nghi nửa tin nửa ngờ: "Mười giây?”

“Chị đổi người khác." Phùng Đào chỉ chỉ Tôn Dã đang uống nước: "Em thấy người kia thế nào?”

Khương Sơ Nghi: "......”

“Cậu ấy có một chiêu, nhất định có thể khiến cô gái đối diện đỏ mặt trong vòng mười giây. Bách thử bách linh, chưa từng thất bại.”

Tôn Dã vặn nắp chai nước khoáng, dường như có lời muốn nói nhưng bị Phùng Đào cắt ngang. Cô ấy liếc mắt, thản nhiên cảnh cáo: "Này, đây là công việc, cậu chuyên nghiệp một chút đi.”

Nhìn hai người bọn họ đánh đố, Khương Sơ Nghi nghiêng đầu hỏi Phùng Đào: "Là chiêu nào ạ?”

Phùng Đào xác nhận một lần: "Em thật sự muốn thử à?"

Khương Sơ Nghi hoang mang: "Dạ?”

Phùng Đào hưng phấn hét lớn: "Tông Dã, cởϊ qυầи áo!”

Bất thình lình, Khương Sơ Nghi nghi ngờ rằng mình bị ù tai rồi.

Dứt lời, chỉ thấy Tông Dã nhìn về phía cô.

Khương Sơ Nghi im bặt.

Hai người nhìn nhau chăm chú, ma xui quỷ khiến cô không lên tiếng.

Đợi vài giây, anh cười cười, phối hợp giơ tay, đặt tay lên nút áo sơ mi. Ở khoảng cách gần như vậy, Khương Sơ Nghi trơ mắt nhìn, anh chậm rãi cởi một nút, hai nút, ba nút...

Tôn Dã không đeo cà vạt, áo sơ mi trắng chỉnh tề sơ vin vào trong quần tây màu đen, thắt lưng thon gầy, có vẻ cấm dục lại cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng mà hiện tại, theo động tác đầu ngón tay, từ yết hầu, đến xương quai xanh, cho đến ngực, cổ áo dần dần mở rộng.

Cô nhìn không chớp mắt, nhìn chằm chằm một nốt ruồi son bên cổ anh.

Anh dừng tay, quay đầu hỏi Phùng Đào: "Có thể sao?"

Hiện trường yên tĩnh dị thường.

Khương Sơ Nghi mím môi, trên mặt vẫn gió êm sóng lặng, tâm tình lại có chút phức tạp.

Tông Dã quá biết cách...

Dựa theo lời của Cao Ninh mà nói, người đàn ông này chưa từng có nhiều bạn gái, không thể lẳиɠ ɭơ thành như vậy.

Đây đâu chỉ là làm cho người ta đỏ mặt, đây quả thực là trình độ ngay cả kiến ven đường thấy cũng thẹn thùng.

Phùng Đào cười không nổi, lấy ngón tay lau nước mắt: "Tông Dã, chuyện gì xảy ra với cậu vậy, mị lực mất đi hiệu lực rồi à? Còn chưa tới mười giây mà, cậu ngại hả?”

Tông Dã thản nhiên giương mắt, vừa lúc ánh mắt lại đưa tới chỗ cô. Ánh mắt của anh trời sinh đào hoa, đuôi mắt hẹp dài, lông mi lại vểnh lên, nhìn ai cũng đa tình. Nhất là bộ dáng quần áo xốc xếch này, ôn nhu ủ rũ hư hỏng, rất không đứng đắn, phạm luật.

Khương Sơ Nghi ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu dời ánh mắt đi. Loại tiểu minh bạch này của cô có tài đức gì, có thể để cho Tông Dã tự mình biểu diễn loại tiết mục bỏng mắt này.

Tôn Dã đánh giá cô một phen: "Trông cô ấy hình như không có chuyện gì?”

Khương Sơ Nghi thoáng nhìn yết hầu anh hơi trượt, tựa hồ là nhẹ nhàng nở nụ cười, âm cuối đều là hồn nhiên thiên thành câu người.

Anh thở dài, có chút bất đắc dĩ: "Nhưng mặt tôi thì sắp đỏ rồi.”