Chương 3: Tôi không phải paparazzi

Cách cô một góc rẽ, người đàn ông mặc áo ngắn tay màu sẫm rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai, dựa vào cửa cầu thang.

Anh hơi cúi đầu, một tay châm lửa, dáng vẻ có chút lười biếng.

Rất nhanh, điểm sáng màu đỏ tươi đã tắt.

Lạch cạch hai tiếng, bật lửa khép lại.

Tay người phụ nữ để sau lưng siết chặt, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói gì đó.

Cô gái ra vẻ trấn định, nhưng rõ ràng vẫn mang theo sự ngượng ngùng cùng khẩn trương.

Mà người kia đang lạnh nhạt ngâm điếu thuốc, giữa môi tràn ra khói thuốc nhẹ nhàng.

Nơi này không đủ sáng sủa, ánh sáng bị ngăn trở mở ra một vùng tối, tự dưng làm cho hình ảnh không rõ ràng này trở nên mê người.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Có lẽ là phát hiện có thêm người thứ ba, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn. Khương Sơ Nghi không phản ứng kịp, vừa vặn nằm trong tầm mắt anh.

Điếu thuốc vẫn mím ở môi, khuôn mặt anh mơ hồ lại lãnh đạm. Chỉ vài giây ngắn ngủi, Khương Sơ Nghi sực tỉnh ngồi thẳng người.

Lấy di động ra nhìn đồng hồ, Khương Sơ Nghi ôm lấy đầu gối, tiếp tục dựa vào vách tường chờ.

Loại chuyện này nhìn quen lắm rồi, cô cũng không cảm thấy quá hứng thú nữa. Nhưng nơi này là góc chết của lễ hội, chất đống đồ lặt vặt, đường đi lại bị hai người kia chiếm, muốn đi cũng không đi được.

Vài phút trôi qua, đèn cảm ứng trên cầu thang đã tắt. Khương Sơ Nghi đoán chừng hai người kia hẳn là xong việc rồi.

Wechat rung lên thông báo liên hồi, Cao Ninh gửi hơn mười tin nhắn hỏi cô đang ở đâu.

Khương Sơ Nghi vội vàng đứng dậy, cúi đầu vừa trả lời tin nhắn vừa đi ra ngoài. Chưa đi được hai bước, bỗng nhiên cô bị vấp ngã lảo đảo.

Cô kêu lên theo phản xạ có điều kiện.

Đèn hành lang sáng lên, người đàn ông ngắt điếu thuốc, hơi đứng thẳng người một chút: "Xin lỗi, làm cô sợ à?"

Âm thanh không nhẹ không nặng, giọng điệu trầm thấp lại ôn nhu.

Khương Sơ Nghi mờ mịt nhìn người đeo khẩu trang đứng trước mặt..

Phản ứng đầu tiên trong đầu lại là, giọng nói của người này thật dễ nghe.

Cô lui về phía sau hai bước, giữa hai người cách nhau hơn một mét. Trong vài giây ngắn ngủi, Khương Sơ Nghi khôi phục bình tĩnh, nhìn về phía sau anh.

Dường như cô gái thổ lộ vừa nãy đã đi rồi, nhưng lại có thêm một người khác. Người này mặc âu phục, đi giày da, đeo tai nghe, giống như một vệ sĩ.

Thấy Khương Sơ Nghi nhìn qua, vệ sĩ gật đầu ý bảo: "Tiểu thư, thật ngại quá, tôi cần xác nhận trên người cô có dụng cụ chụp ảnh đặc biệt hay không.”

Nghe xong lời này, Khương Sơ Nghi liền hiểu: "Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải paparazzi*, trên người tôi chỉ có một chiếc điện thoại thôi.”

*Paparazzi: hay thợ săn ảnh - là từ chỉ những tay săn ảnh cực kỳ chuyên nghiệp chuyên chụp lén (không xin phép, không được sự đồng ý) những người nổi tiếng.

Tầm mắt Khương Sơ Nghi trở lại trên người người đàn ông đối diện mình lần nữa, từ bả vai anh chậm rãi đi lên, ngắn ngủi nhìn kỹ anh.

Đứng ngược sáng, vai người này rất rộng, thân hình hơi cao mà gầy, nửa khuôn mặt còn lại bị vành mũ đè thấp chia thành các mảng tối.

Ánh sáng trong cầu thang mơ hồ sáng lên, cô chỉ thấy rõ cặp mắt hơi nhướng lên kia, u ám như là bị mực thấm qua, cứ như vậy mà nhíu lại, nhìn chăm chú vào cô, tự nhiên lại có cảm giác mê hoặc lạ thường.

Đoán chừng là kiểu người nổi tiếng ra ngoài chơi bời, nhưng ngược lại cũng biết che giấu rất cẩn thận.

Vệ sĩ xin lỗi cười cười: "Vậy có thể phiền cô cho tôi xem di động của cô một lát không?”