Chương 5: Tây Bạo

Tây... Bạo?

Khương Sơ Nghi không hiểu, cũng không kịp phản ứng.

Trợ lý nhỏ tràn đầy ngạc nhiên: "BloodXGentle, đừng nói là cô Khương đây không nhận ra nhé?"

Khương Sơ Nghi như có điều suy nghĩ: "À, ra là bọn họ.”

Sao cô có thể không nhận ra.

Tổ hợp do lão đại giải trí IM đưa ra, cũng là trụ cột hấp dẫn nhất hiện nay của công ty.

Ba năm trước, BloodXGentle xuất hiện.

Trước đây chưa có ai từng nghe qua tên tuổi của bốn người họ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn họ đã nổi tiếng theo một cách rất bùng nổ. Làm nổi lên phong trào thần tượng cuồng nhiệt, hút fan vừa nhiều vừa trung thành, thậm chí không thể nói là trung thành, mà là một loại điên cuồng không dứt.

Không báo trước, tựa như một quả sấm sét kinh thiên nổ vang, gió tanh mưa máu đến cực điểm, quấy đến long trời lở đất.

Nói là một bước lên trời cũng không quá đáng.

Lúc trước Khương Sơ Nghi bận quay phim nên cũng không chú ý lắm, mấy tin tức cô biết được đều là tin vỉa hè.

Dạo này chủ yếu nghe ngóng thông tin qua em họ của cô, rằng là có một Tây Bạo nổi lên nhờ đám fan não tàn.

Câu cửa miệng của cô bé đại khái là: "Đàn gà chết tiệt này xuất hiện chính là khởi đầu của bất hạnh giới giải trí", "Fan bọn họ xui xẻo cả đời", "Fan Tôn Dã toàn bộ điên cuồng hạ thấp người khác, quả thực là khối u ác tính No. 1 chưa từng có của người giải trí"...

Chỉ nghe cô bé miêu tả thôi Khương Sơ Nghi cũng cảm thấy điên cuồng, huống chi thỉnh thoảng còn có nữ minh tinh đồng nghiệp bị fan cấp tiến của Tây Bạo mắng lên hot search, dùng từ rất khó nghe, cũng không biết bên kia trêu chọc tới fan bọn họ như thế nào, mà hai bên trực tiếp xảy ra ẩu đả lớn ở quảng trường.

Tình cảnh đẫm máu, đã là trình độ mà Khương Sơ Nghi không thể thừa nhận, khiến cho đáy lòng cô kính nhi viễn chi* với bọn họ.

*Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không thể gần gũi

Lúc âm nhạc vang lên, ánh đèn bỗng nhiên sáng lên, người xung quanh nhao nhao lấy điện thoại di động ra nhắm ngay trên đài.

Khác với phong cách trữ tình của đại đa số ca sĩ truyền thống, Tây Bạo vừa cuồng vừa hung, đập vào mặt làm cho người ta có cảm giác chính là tám chữ to: Lão tử kiêu ngạo đệ nhất thiên hạ.

Qua vài đợt ánh sáng mạnh, ngắn ngủn hai ba phút, mấy người này cũng làm cho khán đài nổ tung.

Ca sĩ chính là Phục Thành, nhuộm một đầu tro bà nội ngoan cố, một chân bước lên loa, trong tay anh ấy xoay microphone rất nhanh, người dưới đài nhanh chóng lắc lư theo tiết tấu của anh ấy.

Khương Sơ Nghi vẫn luôn biết Tây Bạo rất nổi tiếng, nhưng không có khái niệm cụ thể. Dù sao cô xuất đạo sớm, đã sớm nhìn quen hoa nở hoa tàn, người đi trà lạnh.

Hôm nay người lạc vào cảnh giới kỳ lạ mới có thể cảm nhận được, cái gì gọi là đỉnh lưu trong giới, vì sao có thể bùng nổ trong một đêm.

“Bây giờ ai là người nổi tiếng nhất trong nhóm? "Khương Sơ Nghi tập trung trên sân khấu, hỏi trợ lý bên cạnh.

Trợ lý nhỏ: "Thực ra độ nổi tiếng giữa các thành viên cũng không chênh nhau nhiều lắm!”

“Em thích người kia.” Trợ lý nhỏ đưa tay chỉ cho cô xem: "Chính là người chơi đàn bass, thứ hai từ trái sang.”

Đúng lúc này màn hình lớn chuyển sang những người đó.

Ngũ quan của mấy người này đều vượt qua người thường ưu việt, mắt đẹp mày rậm, tài năng xuất chúng lại anh tuấn cường tráng, thậm chí làm cho người ta có chút cảm giác không chân thật.

Mà người trợ lý nhỏ vừa chỉ là Tông Dã.

Một chùm ánh sáng vừa vặn chiếu vào trên người anh.

Nghe được có người cao giọng gọi tên mình, anh nghiêng đầu, hơi hơi ngước mắt lên.

Giấy vụn bay lả tả rơi xuống, tất cả mọi người đang vì cái tên "Tông Dã" này mà thét chói tai điên cuồng. Nhưng anh lại đặc biệt thờ ơ, ánh mắt miễn cưỡng nhìn xuống dưới đài, không biết đang nhìn đi đâu.

Khương Sơ Nghi chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên sửng sốt.

“Chị sao vậy?" Trợ lý nhỏ phát hiện sự khác thường của cô.

Cách rất nhiều người, Khương Sơ Nghi nhìn thẳng vào anh.

Một giây, hai giây, ba giây... có thể là ảo giác.

Chắc là ảo giác, cô nghĩ.

Anh đang quay lại nhìn cô.

Tất cả mọi người đều không thể phát hiện, trong biển người huyên náo, Khương Sơ Nghi và anh cứ như vậy đối diện tầm mắt.

Lúc này Khương Sơ Nghi đã tỉnh rượu hơn phân nửa.

Sau đó cô chuyển động cổ tay, lật một mặt khác của vòng tay ra. Cố gắng điều chỉnh tầm nhìn của mình, nhìn phương thức liên lạc phía trên vòng tay lần nữa.

Chữ viết nguệch ngoạc, rất khó nhìn.

Khương Sơ Nghi giơ cánh tay lên quá đỉnh đầu, đón ánh sáng, liên tục tìm góc độ.

Nhờ ánh sáng trắng được chiếu cuối màn trình diễn, cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ cái tên mà từ nãy giờ nhìn mãi không ra.

- Tông Dã/ Tel: 133xx0209