Chương 43: Ngươi có danh ngạch

Thời gian phù đạo tăng lên còn rất lâu, nhưng linh căn nhiều nhất chỉ cần hơn hai tháng nữa là có thể đột phá, tăng lên thượng phẩm linh căn.

Mà mấy ngày qua, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ trung phẩm linh căn, mặc dù hắn tứ hệ tạp linh căn, lấy hai hệ Kim Mộc linh căn lột xác, cũng làm cho linh lực của hắn vững vàng tăng trưởng, căn cứ theo tính toán của hắn, nếu không có đan dược, thiên tài địa bảo hay các tài nguyên phụ trợ khác, chỉ dựa vào việc tĩnh tu này, sẽ cần hơn mười năm là có thể đột phá đến Luyện Khí tầng năm!

Nếu như trong quá trình này nuốt vào chút đan dược, chỉ sợ chỉ cần năm sáu năm là có thể đột phá.

"Cũng không biết tốc độ tu hành của thượng phẩm linh căn sẽ nhanh bao nhiêu?"

Hắn không khỏi có chút chờ mong.

Lúc này, Bạch Ngọc Dĩnh ở trong ngực trái cử động một chút, sau đó thật cẩn thận hỏi, "Phu quân, hôm nay, hôm nay ra cửa có thuận lợi không?”

Thẩm Bình lập tức nở nụ cười, sau khi hắn trở về, thê thϊếp cố kiềm nén không hỏi chuyện hôm nay làm thủ tục ở phường thị, các nàng lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lo lắng hy vọng tan vỡ.

Nhưng nhịn đến bây giờ, vẫn nhịn không được.

Khi nghe thấy tiếng cười, Vương Vân mở mắt ra, thân thể xoay người như thỏ con, trong mắt lóe ra tia mừng rỡ: "Phu quân nở nụ cười, phu quân nở nụ cười, nhất định mọi chuyện đều thuận lợi, đúng không?”

Thẩm Bình cúi đầu hôn lên gò má nàng một cái, "Hai nàng chuẩn bị sẵn sàng, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ chính thức chuyển nhà, chuyển đến phường thị ở!”

Có tấm mộc bài mà Chân Bảo Các đưa, hắn tin thời gian này sẽ không có bất ngờ gì xảy ra.

Thê thϊếp mừng rỡ như điên.



Không để ý đến phu quân còn chưa nghỉ ngơi xong, đã lần nữa nhảy như cá chép.

Đêm nay, kinh nghiệm mà hai nàng học trộm đều thi triển ra.

Cho dù Thẩm Bình đột phá đến Luyện Khí trung kỳ, mỗi ngày đều tẩm đại bổ, cũng cảm giác được thắt lưng có chút đau.

“Rõ ràng còn chưa đến năm Hổ Lang, vì sao lại mãnh liệt như vậy?”

Nghỉ ngơi và hồi phục trong năm ngày, Thẩm Bình mới đi ra khỏi cửa phòng.

Ánh mặt trời ấm áp có chút chói mắt, hắn nhìn cây táo trước cửa, hơi thở tràn ngập mùi hoa táo, nhưng còn chưa đắm chìm được bao lâu, mùi nước tắm quen thuộc lan toả ra đường phố.

"Vu đạo hữu, ngươi dùng cánh hoa gì ngây mình, sao trong gió ta lại có thể ngửi được mùi hương nồng đậm như vậy!"

Hắn mỉm cười hỏi.

Là hàng xóm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng hỏi.

Vu Yến ngây người một chút, sau đó bóp eo vặn người, "Ôi, hôm nay lại mập lên rồi, có muốn vào phòng ta hay không, bên trong còn có nửa thùng, có thể cho ngươi ngửi thoải mái.”

Thẩm Bình lập tức im lặng, đấu võ mồm với vị quả phụ này, hắn chưa bao giờ thắng, dù sao đối phương từ trước tới giờ đều luôn động thủ không động khẩu.



Không dám bắn đạn thật, luôn luôn không đủ sức.

Vu Yến bĩu môi, nàng biết ngay lão già hàng xóm trung niên này không được mà.

Lúc đang chuẩn bị trở về phòng, Thẩm Bình lại nói, "Vu đạo hữu rảnh không?”

"Có."

Vu Yến trả lời một câu, "Thế nào, ngươi muốn đi phường thị? Thẩm đạo hữu, hình như không đúng nha, mới qua năm ngày thôi.”

Nàng nhịn không được đánh giá Thẩm Bình từ trên xuống dưới, thầm nghĩ có phải hắn uống nhầm thuốc hay không.

Thẩm Bình xấu hổ nói, "Vu đạo hữu, ta đi phường thị có việc, chấp sự ở đại sảnh hai ngày nữa sẽ dừng làm thủ tục, nếu không đi sẽ muộn mất!”

Vu Yến không kịp phản ứng, thẳng cho đến khi Thẩm Bình bảo nàng chuẩn bị, cùng đi làm thủ tục, nàng mới trợn to hai mắt, "Thẩm đạo hữu, ngươi, ngươi có danh ngạch?”

Thẩm Bình gật đầu, "Lần trước không phải ta đã nói gặp một vị trưởng bối sao, chính là ta mặt dày đi xin một danh ngạch đấy.”

Vu Yến Hồ nghi ngờ hỏi, "Thật sao?”

"Việc này cũng không cần lừa gạt ngươi."

"Mau chuẩn bị đi, nếu đến sớm, còn có thể trở về ăn cơm trưa, qua mấy ngày, tu sĩ đến làm thủ tục hẳn cũng không còn nhiều."