Chương 5: Đi phường thị

“Phu quân ra ngoài nhất định phải cẩn thận!”

Vừa nghe Thẩm Bình muốn đi phường thị, trên mặt Vương Vân lộ ra vẻ lo lắng, Vân Sơn phường dù khá an toàn, nhưng mọi việc đều có ngoài ý muốn, dưới tình huống thực lực thấp kém, mỗi lần ra ngoài chẳng khác gì một lần khảo nghiệm sinh tử.

"Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình."

Nói xong, Thẩm Bình liền đẩy cửa phòng ra, đi ra ngoài.

Lần thứ hai bước lên con hẻm gồ ghề, tinh thần và diện mạo của hắn lại hoàn toàn khác biệt, trong mắt lóe ra ánh sáng, không giống như các xác không hồn biết đi lúc trước.

"Thẩm đạo hữu mới cưới Yến Nhĩ, rốt cục cũng chịu ra khỏi cửa."

"Cưới thê tử xinh đẹp như vậy, đổi lại là ta, cũng sẽ lưu luyến ở nhà làm tổ."

“Thẩm đạo hữu cuối cùng cũng đã nghĩ thoáng!”

Trên đường đυ.ng phải hàng xóm láng giềng quen thuộc, đều nhao nhao đến trêu ghẹo Thẩm Bình.

Thẩm Bình cười gượng vài tiếng không đáp lại, dọc theo con hẻm bảy quẹo tám rẽ mới đi tới đường chính, liền nhìn thấy hai tu sĩ đi tới trước mặt.

"Cung đạo hữu."

"Tô đạo hữu."



Hắn vội vàng cung kính chào hỏi.

Hai vị tu sĩ này là một đôi biểu huynh muội, tu vi không thấp, trong đó Cung đạo hữu là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ duy nhất ở ngõ Hồng Liễu, Mấy năm nay ngõ Hồng Liễu tương đối an toàn, cũng đều nhờ Cung đạo hữu bảo kê, biểu muội Tô đạo hữu dung mạo tú lệ, dáng người cao gầy, được không ít tu sĩ theo đuổi.

Cung đạo hữu ừ một tiếng, liền mang theo muội muội rời đi.

Trong mắt hai người, Thẩm Bình chỉ là một Phù Sư cấp thấp, căn bản không lọt vào mắt, có thể đáp một tiếng hoàn toàn là nể tình ở cùng một ngõ nhỏ.

Thẩm Bình cũng không thèm để ý.

Luyện Khí hậu kỳ mà, có chút thái độ cường giả cũng rất bình thường.

Đi tới đường chính, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, thanh âm của người bán hàng rong hai bên đường tranh đấu cao thấp với nhau.

Hắn không dừng lại mà đi thẳng đến cuối đường, một tòa thạch môn cao lớn sừng sững, mặt trên viết ba chữ lớn “Vân Sơn phường”.

Nghe nói cửa này là do cường giả Kim Đan tự mình viết, tu sĩ cấp thấp không thể nhìn chằm chằm, sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Vào thạch môn.

Trong lòng Thẩm Bình bỗng nhiên dâng lên một cảm giác an toàn, ở trong phạm vi phường thị này, rất ít tu sĩ dám gây sự, từ khi thành lập, cũng chỉ xuất hiện ba bốn sự cố khiến tu sĩ bị gϊếŧ.

Vừa mới đến đầm lầy Vân Sơn, hắn đã ở trong Vân Sơn phường, đáng tiếc sau đó thân thể bị tổn thương, chi phí hàng ngày tăng vọt, đành phải chuyển đến ngõ Hồng Liễu bên ngoài phường, nhưng cho dù là ngõ Hồng Liễu, mấy năm gần đây giá thuê nhà cũng đều tăng lên.

Ban đầu dựa theo tính toán của hắn, chống đỡ thêm vài năm nữa sẽ tiếp tục chuyển nhà, nhưng bây giờ thì không cần.



Hai bên đường chính phường thị là từng gian cửa hàng, kết cấu trang trí cũng hoành tráng hơn rất nhiều, phần lớn đều có các trận pháp như tụ linh và phòng ngự.

Bước chân Thẩm Bình dừng ở trước mặt một cửa hàng chủ yếu bán phù chú, pháp khí, sau đó đi vào.

"Đạo hữu muốn mua cái gì?"

Tu vi của chưởng quầy là Luyện Khí tầng bảy, nhìn thấy tu sĩ Luyện Khí cấp thấp như Thẩm Bình, thái độ cũng không hề lạnh lùng, vẫn nhiệt tình tươi cười nghênh đón như cũ.

"Chưởng quỹ, nơi này mua phù chú không?"

"Mua."

"Hộ Thân Phù trung cấp, giá thế nào?"

Thẩm Bình nói xong liền lấy ra một tấm Hộ Thân Phù mình luyện chế.

Chưởng quầy quét mắt, cười nói.

"Cửa hàng nhỏ này của ta già trẻ không gạt, cứ dựa theo giá thị trường sáu khối hạ phẩm linh thạch, về sau đạo hữu nếu còn có phù chú, đều có thể đến chỗ ta bán, mặc kệ bao nhiêu ta đều mua hết!”

Phù chú chuyên phòng ngự như Hộ Thân Phù, nhu cần vốn rất cao, nếu thuê một quầy hàng ở bên ngoài để bày bán, lúc thị trường tốt có thể bán được tám khối, thậm chí mười khối hạ phẩm linh thạch một tờ.

Chỉ là Thẩm Bình vì muốn an toàn ổn định, mới cố ý đến cửa hàng trong phường thị bán.