Chương 1: Đấy gọi là cầm hai cây bút, vẽ cùng lúc

"Rượu thơm đâu sợ hẻm sâu, chỉ sợ lưu manh nghe mùi mò đến."

"Thông báo ngưng cập nhật: Vì tác giả cần tập trung thi cuối kỳ nên tạm thời ngưng cập nhật truyện này, nhưng các bạn yên tâm, chúng tôi đã có dàn ý, có thể bổ sung bất cứ lúc nào."

Trần Niên đang húp mì gói, vốn định vừa ăn vừa đọc truyện mình đang theo dõi kia, lúc này đây, suýt nữa thì cậu đập luôn máy tính bảng.

Tác giả chết tiệt này! Cậu đọc hết đống truyện trong danh sách tác phẩm của tên này, truyện nào cũng có chủ đề và phong cách viết hoàn toàn khác nhau. Tác giả cứ mở hố là điên cuồng cập nhật mỗi ngày, truyện dài nhất có khi cập nhật suốt ba tháng. Trừ khi truyện ở trang web nào sập nên không đăng thêm, số còn lại đều hiển thị on-going.

Một tác giả trông có vẻ siêng năng như thế, nhưng hễ nội dung câu chuyện phát triển đến tình tiết phức tạp, gay cấn nhất là hắn lại thông báo ngừng cập nhật, không có lý do nào khác hơn, truyện nào cũng thông báo là "tập trung thi cuối kỳ."

Bây giờ mới tháng Tư mà thi cuối kỳ cái con khỉ, tính trước tính sau cũng đâu cần tính kiểu như vậy.

Thế mà vẫn có một nhóm bạn đọc thích ngược như Trần Niên, lúc nào cũng nói là không chừng truyện này sẽ kết thúc thôi. Cả nhóm sôi nổi lọt hố, kết quả là hết lần này đến lần khác dính phải hố drop.

Vòng tới vòng lui, mần hoài không chán.

Trần Niên hít thật sâu, cuối cùng bình tĩnh lại. Cậu sờ chiếc máy tính bảng mới mua mấy hôm trước, nghĩ lại mà sợ. Chưa dán màn hình cho nó, vậy mà suýt nữa mình cắm nó vào tô mì rồi.

Mày không có tội, kẻ có tội chính là tên tác giả chó chết kia.

Trần Niên tức mình đứng dậy, mì gói cũng trở nên nhạt thếch. Cậu định mang đi đổ, mở tủ lạnh lấy hoa quả ăn cho bớt giận.

Nước mì có mùi khá nồng, tạm thời cậu không muốn xuống dưới đổ rác, dù sao cũng đang ở lầu hai. Cậu định đổ vào đường ống nước để nó trôi xuống cống thoát nước luôn.

Dù sao chung cư này là của cậu, cậu muốn làm gì thì làm.

Nhưng dẫu sao vẫn thấy thẹn với lương tâm, Trần Niên vươn cổ tay mảnh mai trắng nõn bởi quanh năm ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, sau đó cậu đổ mì xuống rào rào.

"Đù móa! Má nào chơi trò thất đức vậy!"

Tiếng mắng chửi hùng hồn khiến Trần Niên sợ run người, suýt nữa không khống chế được pheromones. Kết quả tay cậu cầm không chắc, cả tô mì rớt luôn xuống dưới, chỉ nghe thấy tiếng bình bịch.

"Móa!"

Xem ra không rơi xuống đất rồi.

Trần Niên chột dạ co rúm mà trở lại phòng, thầm cầu nguyện người kia đừng lên đây đánh mình, sau đó cậu ngó xuống ban công, nhanh chân khóa cửa ban công rồi kéo rèm lại, xác định không có tia sáng nào lọt vào nhà.

Não cá vàng nhắc cho cậu nhớ mang máng rằng khách thuê ở dưới lầu một là Alpha, mong là đừng xui xẻo đến mức đối phương trèo đường ống nước lên đây.

Omega trói gà không chặt như cậu sẽ bị tử hình tại chỗ mất!

Nhưng may mắn thay, cậu có chiêu thức phòng vệ – pheromones.

Pheromones của Omega nhà người ta thì quyến rũ người khác, của cậu lại độc đáo hơn thế. Trần Niên là một Omega 27 tuổi, vạn năm chui rúc trong nhà, nhiều năm chưa gả ra ngoài, nguyên nhân chỉ có một mà thôi.

Pheromones của cậu là mùi rượu lâu năm, hương rượu trăm năm thuần khiết thơm nồng, nồng đến mức Alpha vừa ngửi thấy là xỉn quắc cần câu, người nào người nấy đều ngủ say như chết trên người cậu, mà cậu lại không muốn gào khóc chơi thú nhún.

Cậu hận muốn chết mà, ngủ thì thôi đi, lại còn ngáy rung trời, thậm chí có kẻ ôm cậu rồi kêu cha gọi mẹ.

Mẹ cái đầu anh, ông đây ngứa phía sau muốn chết, anh dậy mà nện cho ông đi!

Sau khi đυ.ng phải chướng ngại nhiều lần, Trần Niên không còn nghĩ tới mấy chuyện nhảm nhít đó nữa. Thời buổi này thuốc ức chế đã hoàn thiện, chơi đồ cũng tiện hơn, ít nhất đồ chơi sẽ không đến mức vừa ngửi đã say.

Huống hồ cậu cho thuê nhà ở chung cư lấy tiền, không lo cái ăn cái mặc, cuộc sống hàng ngày sướиɠ muốn chết.

Mỗi lần mẹ già lải nhải chuyện kết hôn, Trần Niên lại đáp một câu hợp tình hợp lý: "Ai bảo mẹ đặt tên này cho con, Trần Niên Lão Tửu Trần Niên Lão Tửu, uống một hớp là say."

Cha Trần mẹ Trần câm nín, đây là cái tên mà năm đó bọn họ sinh Trần Niên, thành tâm lên núi gặp hòa thượng già kia để xin. Hòa thượng già còn nói đứa trẻ này có nhân duyên cực tốt, bây giờ ngẫm lại, không chừng chỉ là lời dối trá lừa gạt.

Trần Niên thấy không ai trèo lên đây đánh mình, đoán chừng chuyện này đã qua, cậu vui vẻ mở tủ lạnh lấy đồ ăn, nào ngờ tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến cậu giật bắn mình.

"A lô, tôi là Trần Niên đây."

"A lô chủ nhà phải không? Tôi là Thương Cảnh Hành ở phòng 105, trên lầu này có người đổ mì gói trúng tôi, hơn nữa còn trút cả tô. Mẹ nó dính đầy người tôi rồi, anh xử vụ này đi."

Trần Niên vừa nghe đã tá hỏa, người ta đến tận nơi hỏi rồi, cậu đành nơm nớp trả lời: "Để tôi đi hỏi xem..."

"Anh sợ cái gì mà giọng có vẻ run thế?"

Trần Niên thầm nói, sao tôi không sợ được, anh không phải là Alpha ở dưới lầu một đó sao? Cậu còn nhớ ngày nọ mình ngồi xổm trên ban công, nhìn Alpha này dọn đồ đến, tay thì xách TV, tay thì xách tủ lạnh mini, người ta muốn bóp chết cậu dễ như bóp con kiến.

"Thôi thôi, tôi nhớ anh là Omega nhỉ, chuyện này không phiền anh nữa, tôi ra ngoài hành lang dán thông báo tìm người vậy."

Trần Niên thở phào nhẹ nhõm, đối phương về là được. Lúc này đây, cậu thật sự cảm ơn thân phận Omega của mình. Dán thì cứ dán đi, dán đầy lầu một cũng được, đừng bóp chết cậu là được.

Cậu vừa ngước mắt thì thấy mấy chữ "Thương 105" mà mình dán ngoài tử lạnh, đột nhiên nhớ ra: "À phải cậu Thương, tiền thuê nhà tháng này của cậu..."

"À, tôi đang định nói chuyện này với anh. Di động của tôi mất tiêu, tài khoản chuyển tiền của anh đều ở trỏng, bây giờ tôi mới lấy máy về, sao lưu gì đó khó quá, tôi trả tiền mặt cho anh nhé."

"Được, tôi ở phòng 205."

Trần Niên nói xong thì hận không thể tát mình một cái, đây không phải là để lộ khiến mình giống đối tượng tình nghi hơn sao, hơn nữa giọng nói của đối phương càng khiến cậu căng thẳng.

"Ủa? Anh ở 205 à?"

Vừa nghe tiếng áo quần sột soạt ở đầu dây kia, chẳng mấy chốc chuông cửa đã vang lên. Trần Niên đấu tranh tâm lý một lát, thầm nghĩ có nên mở cửa hay không, cuối cùng đành khuất phục trước sức mạnh của đồng Nhân dân tệ.

Người có thể bị quật, nhưng tiền thì không thể bỏ qua.

Trần Niên mang cái tâm bi tráng ấy ra mở cửa, cậu thấy một nam sinh đang nhe hàm răng trắng sáng mỉm cười với mình, tóc hắn nhỏ nước tỏn tỏn, nhìn là biết mới tắm xong, mùi dầu gội thơm mát xộc vào mũi Trần Niên.

Wow, cậu Alpha này có mùi dầu gội hỉ?

Trần Niên lập tức bị sắc đẹp che mờ đôi mắt, quên sạch mọi băn khoăn vừa rồi, thầm nghĩ biết đâu Alpha này không ít lần bị người ta chán ghét vì cơ thể sực mùi dầu gội giá rẻ, thế là cậu sinh lòng đồng cảm xót xa...

Thương Cảnh Hành đưa một xấp tiền đỏ au cho cậu: “Hóa ra anh ở đây à, tôi còn tưởng trên lầu trống không, tự dưng có tiếng động mới kỳ á chớ.”

Trần Niên xấu hổ: “Tôi ở có một mình, không quen bật đèn nhiều, hơn nữa cũng lười ra ngoài nên khiến anh hiểu lầm, ha ha.”

“Không sao, không phải chuyện tâm linh thì tôi yên tâm rồi.”

Nói xong, Thương Cảnh Hành vẫy tay chào rồi xuống lầu.

Trần Niên đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, nghiềm ngẫm lại dáng vẻ vừa rồi của Alpha --- chung cư này nằm giữa làng đại học, quả thực là vị trí đắc địa, hàng ngày Trần Niên có thể nhìn thấy đủ thể loại nam sinh, hầu hết là Beta, mà Alpha cũng không ít; chẳng qua rất hiếm thấy Alpha như nam sinh vừa rồi, khiến người ta có cảm giác mát mẻ thoải mái.