Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Điêu Pháo Hôi Bị Đọc Tâm Sau [Xuyên Thư]

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Hoài Hi nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, trong lòng mang một cảm giác mất mát khó tả.

[Đây mới là kịch bản mà ta đã tự định ra cho mình!]

Ngũ trưởng lão ngồi bên cạnh Diệp Hoài Hi, nhầm tưởng rằng y đang thương cảm cho người kia, liền an ủi: "Tiểu sư đệ, mỗi người có một vận mệnh riêng, không phải ai cũng may mắn như ngươi."

Cũng như ta, chẳng có lấy một đệ tử ưng ý. Ngũ trưởng lão thở dài buồn bã.

Diệp Hoài Hi cũng khẽ thở dài, vẻ mặt đăm chiêu: “Ta hiểu mà.”

Sở Hành Chu đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, khẽ hừ một tiếng.

Diệp Hoài Hi không hiểu sao mắt phải nháy liên tục.

[Mắt phải giật... là điềm tài lộc, chắc là chuyện tốt.]

*

Gần trăm tân đệ tử nhanh chóng được sàng lọc. Những người có thiên phú cao được các trưởng lão thu nhận làm đệ tử nội môn, còn những ai không được chọn tạm thời sẽ vào ngoại môn.

Diệp Hoài Hi tổng kết: Dù có được chọn hay không, chỉ cần lên được đây là đã trở thành người của Thanh Tiêu Tông, đã có cơ hội tu tiên.

Sau khi quá trình tuyển chọn kết thúc, các tân đệ tử có ba ngày nghỉ để tự quyết định có về nhà thu dọn hành lý hay không.

Quản gia vẫn đang đợi y dưới chân núi. Diệp Hoài Hi đứng dậy đi được hai bước, chợt nhớ đến sư tôn mới bái, trong giới tu chân, sư tôn không giống như thầy giáo bình thường ở hiện đại, mà gần như có thể xem như một người cha khác.

Diệp Hoài Hi định quay lại chào Sở Hành Chu trước khi rời đi. Vừa quay đầu lại, y thấy Sở Hành Chu đứng ngay sau lưng mình.

[Hả, sao không có chút động tĩnh gì vậy.] Diệp Hoài Hi giật mình, mắt mở to.

Y bình tĩnh lại: “Sư tôn, đệ tử chuẩn bị xuống núi rồi.”

Sở Hành Chu gật đầu: “Khi nào quay lại?”

[Tất nhiên là ngày cuối cùng rồi.]

Nhưng không thể nói thẳng như vậy, Diệp Hoài Hi nói khéo: “Thu dọn hành lý xong đệ tử sẽ quay lại.”

Sở Hành Chu cố ý hiểu sai: “Nửa ngày là quay lại sao? Có cần ta phái người chờ ngươi dưới núi, rồi đưa ngươi về lại Xuất Vân Phong không?”

[Nửa ngày?]

Diệp Hoài Hi trợn tròn mắt.

[Không cần phải về sớm thế đâu!]

Trong lòng y điên cuồng lắc đầu, nghĩ thầm: [Sư tôn quả nhiên là ngoài lạnh trong nóng, nhưng có hơi... nghiêm nghị.]

Ngoài lạnh trong nóng? Nghiêm nghị?

Sở Hành Chu trong lòng lặp lại hai từ này, có chút thú vị.

Xuất Vân Phong chắc sẽ là nơi ở của y trong tương lai. Diệp Hoài Hi suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Đệ tử sẽ tự mình tới Xuất Vân Phong sau khi trở về.”

Sở Hành Chu liếc nhìn y một cái, không nói gì, nhưng vẻ mặt thoáng chút thất vọng.

Diệp Hoài Hi cúi đầu bước ra ngoài, càng đi càng cảm thấy có chút áy náy, như thể mình là một đứa con không hiếu thảo, còn Sở Hành Chu là một người cha già cô độc mong ngóng y về nhà.

Diệp Hoài Hi lắc lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ viển vông ra khỏi đầu mình. Đúng là hay nghĩ quá nhiều.

Y bước nhanh xuống núi.

Đường xuống núi khác với đường lên, đó là một con đường thẳng rộng lớn dẫn tới cổng núi, nhưng cũng mỏi chân không kém.

Quản gia đang đợi dưới chân núi, thấy y xuống thì vui vẻ đi tới đón: “Chúc mừng tiểu công tử.”

...

Tại phủ Diệp gia, Diệp gia chủ đang xử lý công việc với vẻ mặt không mấy tập trung, trong lòng không khỏi lo lắng cho đứa con đang ở Thanh Tiêu Tông.

Thấy Diệp Hoài Hi đẩy cửa bước vào, Diệp gia chủ bình tĩnh lại, giả vờ làm việc, hỏi với vẻ như vô tình: “Thế nào rồi?”

Diệp Hoài Hi ngồi phịch xuống ghế: “Thành công rồi, họ cho ba ngày nghỉ để về nhà thu dọn đồ đạc.”

Giờ này mới về, chắc chắn là đã thành công, hơn nữa quản gia đã truyền tin cho ông. Diệp gia chủ muốn hỏi: “Có trưởng lão nào nhận con làm đệ tử không?”

“Có chứ, phong chủ Đan Phong muốn thu con làm đồ đệ.”

Diệp gia chủ: “Phong chủ Đan Phong à? Cũng hợp với mộc linh căn của con, đúng như ta dự đoán.”

Ông mỉm cười, khen ngợi vừa đủ: “Tốt lắm.”

Diệp Hoài Hi liếc nhìn ông, đúng như dự đoán, quản gia không dám tự ý quyết định, rồi từ tốn nói: “Nhưng con từ chối rồi.”

Diệp gia chủ nghe vậy liền ngớ người: “Từ chối? Con từ chối ư?!”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của ông, Diệp Hoài Hi khẽ hừ một tiếng, trách ông không hỏi ý kiến đã đưa mình tới Thanh Tiêu Tông.

Diệp gia chủ ngẩn ra một lúc, rồi tự an ủi mình, từ chối thì từ chối, thôi thì ông không nỡ mạnh tay dạy dỗ con, có tông môn quản giáo cũng tốt.

Nhớ lại lời đã hứa, Diệp gia chủ nói: “Quà đã được ta sai người mang đến, nhưng họ không nhận. Dù sao con cũng vào được Thanh Tiêu Tông, sau này có dịp thì tự mình mang đến.”

Diệp Hoài Hi gật đầu, đã trở thành đệ tử của đại lão rồi, không sợ không có cơ hội cảm ơn, cũng chẳng cần mượn tay Diệp gia chủ nữa.

Y tháo túi trữ vật trên thắt lưng xuống, đặt lên bàn, rồi lấy ra từng cái túi trữ vật nhỏ bên trong.
« Chương TrướcChương Tiếp »