Chương 14

Ban đầu xuyên vào sách đã phải đối mặt với nguy cơ tử vong, rồi lại vô tình trở thành đệ tử Thanh Tiêu Tông, đến giờ phút này, Diệp Hoài Hi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Mặc dù y có thể nhận ra từ thái độ của người khác rằng Kiếm Tôn rất mạnh, nhưng y vẫn chưa thể chắc chắn rằng việc bái Kiếm Tôn làm sư tôn có thể tạo áp lực như thế nào đối với nhân vật công chính của câu chuyện, dù sao tên đó cũng không phải là người bình thường. Bị người ta luôn tìm cách gϊếŧ mình không phải chuyện dễ chịu chút nào.

Có ba thanh kiếm nhỏ này, ít nhất trước khi nhân vật công đạt đến Nguyên Anh, y sẽ an toàn. Thời gian này đủ để y thích ứng với thế giới tu chân.

Diệp Hoài Hi nghiêm mặt, hạ quyết tâm: Đến lúc phải cố gắng rồi!

Sau đó y sờ sờ mắt phải, quả nhiên là chuyện tốt thật.

---

Vẫn còn lo lắng về "người cha cô độc" trên Xuất Vân Phong, Diệp Hoài Hi trở lại Thanh Tiêu Tông vào buổi chiều ngày thứ ba.

Lúc này, y đứng tại ngã ba, bên trái dẫn tới Xuất Vân Phong, bên phải là đường đi lên Chủ Phong. Y do dự một lúc, rồi quyết định trước tiên đi lấy đệ tử phục và lệnh bài tại Chủ Phong, còn cha già hãy đợi thêm chút nữa vậy!

Diệp Hoài Hi vận khinh thân thuật, cảm giác nhẹ nhàng như chim yến. Đến khi tới trước cửa đệ tử đường, y vẫn còn cảm thấy chưa hết hào hứng, thầm nghĩ: Ba ngày cố gắng lén lút cũng không uổng phí.

Trong đệ tử đường có không ít đệ tử ra vào làm việc, Diệp Hoài Hi nhanh chóng xếp vào cuối hàng, không bao lâu sau, đằng sau y cũng đã có rất nhiều người.

Y đang nghĩ xem liệu linh lực ít ỏi của mình có đủ giúp y đi đến Xuất Vân Phong hay không thì bỗng nghe thấy sau lưng có chút động tĩnh.

Âm thanh đó hình như cố tình được hạ thấp: "Ngươi nhường hay không?"

Diệp Hoài Hi lập tức quay lại đầy hứng thú, phát hiện nơi gây chuyện cách y khoảng bốn, năm người. Không ngờ trái dưa này lại tự đưa đến miệng?

Nhìn kỹ, trong số đó có một người quen, chính là nhân vật thụ chính của câu chuyện — Đào Nhược Thủy.

Đào Nhược Thủy trông có vẻ ôn hòa, nhưng lời nói ra lại rất dứt khoát: "Không nhường, sư huynh đi tìm người khác đi."

Người thanh niên đối diện Đào Nhược Thủy trông lớn tuổi hơn một chút, sau khi bị từ chối thì vô cùng tức giận, nhưng thấy xung quanh có không ít đệ tử đang nhìn, hắn chỉ có thể nén giận.

Diệp Hoài Hi quan sát một lúc, hiểu ra chuyện này, thì ra là người kia không chen ngang được nên nổi giận.

Trái dưa này không ngọt cho lắm, Diệp Hoài Hi hơi thất vọng, nhưng đã đến đây rồi thì y đành miễn cưỡng cắn một miếng.

Nam tu mặt mày thay đổi liên tục, hừ lạnh một tiếng, rồi ném ra một câu đe dọa: "Ngươi tin hay không, nếu ngươi không nhường, người khác sẽ nhường!" Nói xong, ánh mắt hắn liền quét về phía trước hàng.

Diệp Hoài Hi đang ăn dưa, tầm mắt y vô tình chạm phải ánh mắt của đối phương. Y ngừng lại một chút, sau đó giả vờ như không có gì, nhưng khóe mắt vẫn liếc thấy người kia nhìn y từ trên xuống dưới, rồi sải bước về phía y.

Diệp Hoài Hi: "…?"

Chẳng lẽ bây giờ ăn dưa cũng có nguy cơ sao?

Nam tu kéo ra một nụ cười gượng gạo, nói: "Sư đệ là đệ tử mới nhập môn phải không?"

Diệp Hoài Hi gật đầu: "Ừm ừm."

Người kia quan sát phản ứng của y, rồi tiếp tục nói: "Ta là chân truyền đệ tử của Bạch Trúc Phong, tên là Hưng Nam." Hắn nhấn mạnh hai chữ "chân truyền", bắt đầu ngầm ám chỉ: "Hôm nay sư huynh vừa độ xong Kim Đan kiếp, chẳng may bị sét đánh hỏng lệnh bài thân phận, mà giờ ta lại có việc gấp, nên…"

Diệp Hoài Hi gật đầu, tỏ vẻ hiểu ra: "À, ta hiểu rồi."

Thấy y biết điều, Hưng Nam liền nở một nụ cười đắc ý với Đào Nhược Thủy, lớn tiếng nói: "Quả nhiên sư đệ là người hiểu chuyện, không như…"

Diệp Hoài Hi liền quan tâm nói: "Vậy mau xếp hàng đi, không thì người càng lúc càng đông đó."

Hưng Nam vừa định nói tiếp thì nghẹn lại, sắc mặt nhìn như một bảng màu bị đổ, xanh đen đan xen.

Phía sau có người không nhịn được, "phụt" một tiếng bật cười, rồi vội vàng ho khan vài tiếng để che giấu.

Hưng Nam đang định nổi trận lôi đình, thì thấy Diệp Hoài Hi nhìn hắn với vẻ mặt quan tâm chân thành, tựa như không có chút giả tạo nào. Tức giận lập tức mắc kẹt giữa cổ, lên không nổi mà xuống cũng không được. Hắn thầm nghi ngờ: Chẳng lẽ người này cũng là một tên ngốc sao?

Hưng Nam ngẩng cao đầu, dứt khoát nói thẳng: "Sư đệ có muốn nhường chỗ này cho sư huynh không?" Hắn nói như đang hỏi ý kiến, nhưng thái độ lại đầy ngạo mạn, như thể nhường chỗ cho hắn là vinh dự của người khác.

Những đệ tử nghe thấy câu này đều nhíu mày.

Không hổ danh là kẻ tự tìm rắc rối với nhân vật chính. Diệp Hoài Hi chân thành hỏi lại: "Sao ngươi không trực tiếp đi ra phía trước mà chen ngang?"