Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Điêu Pháo Hôi Bị Đọc Tâm Sau [Xuyên Thư]

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Chẳng phải ngươi không muốn sao?”

Lời vừa dứt, mấy người xung quanh lập tức ho khan liên tục.

Sắc mặt Hưng Nam thoáng chốc trở nên xanh mét, “Ngươi! Ngươi!...” Hắn cố nói nhưng mãi không thốt ra lời nào phản bác, cuối cùng tức quá mà phất tay áo bỏ đi.

Đợi hắn đi xa, đám người xem không nhịn được mà cười phá lên.

Diệp Hoài Hi không khỏi cảm thán: Người ăn dưa cuối cùng lại trở thành kẻ trồng dưa.

Mà đúng thật, y có cảm giác cảnh này rất quen thuộc.

Nhớ đến cảnh tượng mấy hôm trước khi các trưởng lão liên tục ho khan, Diệp Hoài Hi khẽ cau mày, chẳng lẽ hôm đó bọn họ ăn dưa lén mà không gọi y?

.

Hiệu suất làm việc của đệ tử đường không hề tệ, rất nhanh đã đến lượt Diệp Hoài Hi. Y nhét y phục đệ tử và lệnh bài thân phận vào túi trữ vật, sau đó quay người rời đi.

Vừa mới rẽ qua một góc, y liền bị Hưng Nam - kẻ đã mai phục từ trước - chặn lại với khuôn mặt đầy khó chịu.

Diệp Hoài Hi: “…” Đúng là quá điển hình, không nhịn được mà thở dài.

Hưng Nam khoanh tay trước ngực, nhíu chặt mày, khí thế căng đầy, đe dọa: "Ngươi tên gì?"

Diệp Hoài Hi không thèm để ý, bàn tay giấu trong ống tay áo khẽ động.

Hưng Nam tiến lại gần, giọng nói trầm thấp uy hϊếp: "Sư đệ có biết, loại đệ tử mới nhỏ bé như ngươi, ta muốn đánh thì đánh, người khác dù có biết cũng chẳng thể làm gì ta?"

Diệp Hoài Hi kinh ngạc: "Chỉ vì ngươi là chân truyền đệ tử?" Y bày ra vẻ mặt đầy phẫn uất, "Thân phận cao thì có thể muốn làm gì thì làm sao?!"

Hưng Nam đắc ý: "Đúng vậy!"

Vừa lúc đó, Túc Quân vừa tới, nghe được câu nói này, lông mày lập tức nhíu lại, nghiêm khắc nói: "Tất nhiên là không phải, những kẻ làm điều sai trái, đều sẽ bị giới luật đường trừng phạt!"

"Hưng Nam, có người tố cáo ngươi bắt nạt sư đệ tại đây, có việc này không?!"

Hưng Nam không ngờ Túc Quân lại xuất hiện đột ngột như vậy, hắn sững sờ một lúc, rồi nhanh chóng lùi lại vài bước, vội vàng thanh minh: "Đại sư huynh, không có chuyện đó! Sao ta lại bắt nạt sư đệ chứ? Không tin huynh có thể hỏi hắn." Vừa nói, hắn vừa trừng mắt nhìn Diệp Hoài Hi.

Túc Quân nhíu mày: "Ngươi còn dám trừng mắt à!"

Diệp Hoài Hi tiếc nuối liếc nhìn Hưng Nam, chậm rãi nói: "Thật sự không có."

Hưng Nam thở phào nhẹ nhõm, thầm vui mừng vì lời đe dọa đã có tác dụng, “Đại sư huynh nghe thấy rồi...”

Túc Quân ban nãy chỉ thấy bóng lưng thanh mảnh của Diệp Hoài Hi, có chút quen mắt, giờ thấy y xoay người lại, sắc mặt lập tức biến đổi, giận dữ nói: "Ngươi thật biết chọn người, ngay cả tiểu sư thúc cũng dám bắt nạt!"

Hưng Nam: "?"

Tiểu sư thúc? Chẳng lẽ người này là đệ tử mới của Thất trưởng lão?

Hưng Nam vừa nãy bị cơn giận làm mờ mắt, nghĩ chỉ là đệ tử nội môn tầm thường, định chặn lại dạy dỗ một phen, dù có ồn ào thì cũng nói là tỷ thí đồng môn cho qua chuyện, không ngờ Túc Quân lại tới nhanh như vậy.

Hắn vội biện hộ: "Đại sư huynh hiểu lầm rồi, ta nào có làm gì, chỉ là cảm thấy hợp ý với vị sư đệ này, nên mới nói vài câu mà thôi."

Diệp Hoài Hi nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm nhỏ cầm sẵn trong tay, tiếc nuối nói: "Thật vậy, huynh tới quá nhanh, hắn còn chưa kịp ra tay. Hắn chỉ mới đe dọa ta, nói muốn đánh thì đánh, người khác dù có biết cũng không làm gì được."

Hưng Nam: "!!" Mẹ nó, lại bị lừa một vố.

Túc Quân: "!!!"

Nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Hoài Hi, Túc Quân toát mồ hôi lạnh. Hắn tin rằng Hưng Nam chưa kịp động tay, nhưng nếu hắn đến chậm chút nữa, Hưng Nam chắc chắn đã bị kiếm ý của Kiếm Tôn xuyên thủng rồi.

Túc Quân nhìn Hưng Nam, nói: "Ngươi đúng là... kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc."

Hưng Nam: "???" Sao đột nhiên mắng người thế?!

Hắn còn tưởng Túc Quân không định truy cứu nữa, nào ngờ Túc Quân lại nghiêm túc gọi Diệp Hoài Hi: "Tiểu sư thúc bớt giận."

Hưng Nam: "???"

Hưng Nam với vẻ mặt ngốc nghếch, khiến Túc Quân không dám nhìn thẳng. Theo nguyên tắc công bằng, công khai, và chính trực, Túc Quân giải thích: "Đây là tiểu sư thúc của Xuất Vân phong, là đệ tử mới của Kiếm Tôn."

Chưa kịp để Hưng Nam tỉnh táo lại, Túc Quân đã lạnh lùng nói: "Ngươi dám đe dọa đồng môn, xúc phạm sư thúc, hai tội đều phải phạt. Ngươi tự đi giới luật đường mà nhận phạt đi."

Hưng Nam với bộ mặt hoang mang rời đi trong u uất, Diệp Hoài Hi nhìn theo bóng lưng hắn mà tiếc nuối. Y vốn định nhân cơ hội này thử kiếm ý, thật đáng tiếc, đáng tiếc.

Túc Quân hỏi: "Tiểu sư thúc định về Xuất Vân phong sao?"

Diệp Hoài Hi gật đầu.

Túc Quân đề nghị: "Có cần ta tiễn ngài một đoạn đường không?"

Diệp Hoài Hi mừng rỡ, lập tức đồng ý: "Thế thì cảm ơn huynh nhiều. Khả năng bay của ta quả thực có hạn."

"Khả năng bay yếu?"

Túc Quân ngạc nhiên hỏi: "Có phải ý ngài là đạo hạnh chưa cao, linh lực còn yếu?"

Diệp Hoài Hi: "... Nói vậy cũng không sai."
« Chương TrướcChương Tiếp »