Chương 16

--

Diệp Hoài Hi ngồi trên phi kiếm của Túc Quân một mạch bay đến chân núi Xuất Vân Phong. Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đỉnh núi cao vυ"t tận trời, mây mù che phủ, không thấy được ngọn.

Diệp Hoài Hi vô cùng kinh ngạc: "Ngọn núi này sao mà cao thế? Cứ mỗi ngày thế này, chẳng phải ta sẽ leo đến chết sao?"

Túc Quân đáp: "Bởi vì, ngọn núi này tên là Xuất Vân Phong."

Diệp Hoài Hi: "…?" Lý do này có phải ngược đời quá không?

Y lại ngẩng đầu nhìn lêи đỉиɦ núi, rồi quay sang nhìn Túc Quân với ánh mắt đầy hi vọng, dè dặt hỏi: "Sư điệt không định lên ngồi một chút sao?"

Túc Quân khẽ thở dài, lòng đầy cảm thông nhưng cũng bất lực, không nỡ nói: "Xuất Vân Phong cấm người ngoài ra vào." Vậy nên, đoạn đường còn lại phải tự mình vượt qua thôi.

Trái tim Diệp Hoài Hi như tan nát.

Tạm biệt Túc Quân, Diệp Hoài Hi hít sâu một hơi, bắt đầu leo núi. Đoạn nào bằng phẳng thì đi bộ, gặp đoạn dốc thì sử dụng khinh công, rất chú trọng việc kết hợp giữa nghỉ ngơi và di chuyển hợp lý.

Leo được nửa đường, y bắt đầu hối hận:

Sớm biết như vậy, y đã hẹn trước với sư tôn nhà mình, để không phải leo đến chết thế này.

*

Cách đó vạn dặm, tại Yêu Vương Cung.

Trên mặt đất, xác của mấy yêu tu nằm rải rác khắp nơi.

Sở Hành Chu đứng đó với ánh mắt lạnh lẽo, không chút gợn sóng, tay cầm linh kiếm. Máu trên thân kiếm từ từ chảy xuống, nhỏ giọt từ mũi kiếm, nhưng áo trắng trên người hắn vẫn sạch sẽ, không một vết bẩn.

Phía sau hắn là một con tiểu bạch hổ, lặng lẽ thu lại móng vuốt, bước theo hắn không một tiếng động.

Trước mặt hắn là một người khổng lồ, to cao vạm vỡ, râu ria xồm xoàm. Hiện giờ, toàn thân hắn đầy máu, áo giáp nhuốm đỏ, không chịu nổi mà quỳ một chân xuống đất với tiếng "bịch", nứt vỡ cả viên đá xanh dưới chân. Đáng lẽ là đôi nắm đấm, nhưng hiện giờ lại là hai bàn chân gấu thô kệch.

"Chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh sao?" Sở Hành Chu tỏ ra chán chường.

Người khổng lồ không thể tin nổi: "Ngươi, làm sao có thể..."

Sở Hành Chu nhìn hắn từ trên cao, khẽ nhếch môi: "Kế hoạch chuẩn bị mười năm của các ngươi sao lại thất bại?"

"Đương nhiên là vì..."

[Thiên Đạo, Thiên Đạo, Thiên Đạo, mau hiển linh!]

[Mau phái ai đó đến đưa ta lên núi!]

[Lần trước linh được một nửa, lần này có nửa cũng được, ta đã leo được một nửa rồi!]

Lời nói của Sở Hành Chu vừa đến miệng thì nghẹn lại, nghe xong những âm thanh này, lông mày khẽ nhướng lên, trong lòng nổi lên một suy nghĩ xấu xa.

Hắn hạ mắt nhìn con gấu yêu trước mặt, giọng điệu lạnh lùng đầy sát ý: "Vì các ngươi, quá yếu đuối."

Gấu yêu trừng to mắt, giận dữ vô cùng nhưng không thể làm gì.

Sở Hành Chu chán nản lắc đầu, ra hiệu cho tiểu bạch hổ, "Giao cho ngươi xử lý." Tay phải của hắn khẽ rung, máu trên thân kiếm biến mất hoàn toàn.

Sau đó, hắn lấy ra một viên truyền tin thạch, mở ra rồi ra lệnh: "Đi đón người." Hắn khựng lại một chút, khóe môi khẽ nhếch, cười nói: "Nhớ kỹ, để hắn tự mình leo núi."

---

Sau khi Diệp Hoài Hi ước nguyện xong, y tìm một tảng đá lớn bên đường để ngồi nghỉ, nhờ người giúp việc gì cũng phải cho người ta chút thời gian phản ứng chứ, đúng không?

Vài phút trôi qua, trên đường vẫn không thấy bóng dáng ai.

Y thất vọng đứng dậy đi tiếp, vừa đi được vài bước thì một bóng đen từ xa tiến lại gần, xuất hiện ngay trước mặt y. Hóa ra là một lão già tuổi cao.

Lão già cười nói: "Tại hạ họ Liễu, là quản sự của Xuất Vân Phong..."

Diệp Hoài Hi lập tức sinh ra kính sợ: Trời ơi, chẳng lẽ Thiên Đạo thật sự linh nghiệm rồi?

"…phụng mệnh Kiếm Tôn đến dẫn đường cho ngài."

Thì ra là do sư tôn y ra tay giúp đỡ. Diệp Hoài Hi lập tức đổi đối tượng cảm ơn sang sư tôn của mình.

Y nghĩ ngợi một lát rồi thử thăm dò: "Liễu quản sự định dẫn ta lên núi thế nào? Ngự kiếm hay là…?"

Câu nói này chứa đầy ý tứ ngầm của y, trước hết mặc định rằng đối phương sẽ dẫn y lên, sau đó mới lựa chọn phương tiện. Nói xong, Diệp Hoài Hi âm thầm tự khen sự thông minh của mình.

Liễu quản sự nhớ lại lời dặn của Kiếm Tôn, mặt đầy khó xử: "Tiểu công tử, tại hạ chỉ được phép dẫn đường cho ngài mà thôi."

Diệp Hoài Hi nhìn biểu cảm của Liễu quản sự, rồi lại nhìn thân hình hơi còng của lão, bộ râu trắng dài nơi cằm. Y âm thầm tự trách mình vì đã toan tính, vội nói: "Không sao, không sao, chúng ta đi thôi."

Liễu quản sự gật đầu: "Được, được." Trong lòng lão thật sự cảm thấy kỳ lạ, Kiếm Tôn ban đầu dặn không được can thiệp vào chuyện tiểu công tử lên núi, nên lão chỉ đứng trên đỉnh quan sát. Không hiểu sao vừa rồi lại đổi ý, gọi lão xuống dẫn đường nhưng vẫn không cho tiểu công tử ngự kiếm. Chẳng lẽ là để rèn luyện hắn?

Diệp Hoài Hi không biết lão nghĩ gì, chỉ cảm thấy trong lòng phức tạp: Sao lại thật sự... chỉ linh một nửa thế này.