Chương 17

*

Cuối cùng cũng đến đỉnh núi.

Diệp Hoài Hi nhìn ra xa, thấy các đỉnh núi của Thanh Tiêu Tông xếp tầng tầng lớp lớp, nước biếc núi xanh bao quanh bởi mây mù, ánh sáng vàng óng rực rỡ chiếu xuống biển mây bồng bềnh, tựa như chốn tiên cảnh.

Y quay đầu lại, liền thấy một cây liễu to lớn cắm rễ ở đây. Thân cây vững chãi, vô số cành liễu đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió, một sức sống dồi dào toát ra từ cây này.

Dưới gốc cây còn có một đống lông trắng, thu mình lại, đầu rụt, đuôi quắp, trông như đang phơi nắng mà ngủ say, từ xa nhìn qua chẳng khác gì một con mèo.

Diệp Hoài Hi kinh ngạc, vốn tưởng rằng nơi ở của Kiếm Tôn phải quanh năm tuyết phủ, lạnh lẽo khắc nghiệt, ít ra cũng không có nhiều sức sống thế này. Không ngờ thực tế lại trái ngược hoàn toàn, quả là một ấn tượng sai lầm.

Liễu quản sự dẫn Diệp Hoài Hi vào gặp Kiếm Tôn.

Trong phòng, Sở Hành Chu ngồi ngay ngắn trong bộ bạch y. Diệp Hoài Hi lên tiếng chào trước: "Sư tôn."

Sở Hành Chu nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."

Diệp Hoài Hi liền ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một con mèo trắng ngẩng cao đầu, bước đi chậm rãi tiến vào. Không biết có phải là con mèo y vừa thấy ban nãy hay không.

Sở Hành Chu nói: "Ngươi muốn ở đâu thì tự chọn đi, để Liễu quản sự sắp xếp cho ngươi."

Diệp Hoài Hi gật đầu, chỉ thấy Sở Hành Chu lật tay một cái, ba món đồ rơi xuống bàn.

"Đây là...?" Diệp Hoài Hi nhìn thấy hình dáng của chúng thì sửng sốt, đứng dậy đi đến cạnh Sở Hành Chu, cẩn thận quan sát ba mô hình kiến trúc nhỏ này.

Chúng tinh xảo đến mức khiến người ta kinh ngạc, Diệp Hoài Hi hoàn toàn bị kỹ thuật cao siêu này làm cho choáng ngợp, nhất thời không nói nên lời.

[Thì ra không phải chọn phòng, mà là chọn hẳn một ngôi nhà?!]

Sở Hành Chu: "Đây là nơi ở đã chuẩn bị cho ngươi, cung điện, viện lạc hay động phủ, đều được."

Diệp Hoài Hi không hiểu sao lại nhớ đến câu chuyện thần sông tặng rìu—

[Kiếm Tôn mang ra "ổ vàng", "ổ bạc" và "ổ chó", hỏi rằng đâu là nhà của ngươi?]

Sở Hành Chu nghe được suy nghĩ của y, khẽ liếc một cái, nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi thích, thay phiên mà ở cũng không sao."

"!?" Diệp Hoài Hi giật mình ngẩng đầu lên.

[Đây đâu phải Kiếm Tôn, rõ ràng là một đại tổng tài!]

Sở Hành Chu nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Diệp Hoài Hi, đôi mắt trong veo như một vũng nước chứa những viên ngọc trai đen óng ánh.

Hắn khẽ cúi đầu, rót cho mình một tách linh trà, thầm nghĩ: Quả thật đáng yêu hơn con gấu yêu kia rất nhiều.

Diệp Hoài Hi ngượng ngùng từ chối: "Thế này thật ngại quá."

[Không thân không thích, mà đối xử tốt thế này, ta thấy hơi hoảng.]

Sở Hành Chu nâng chén trà lên, thản nhiên đáp: "Không sao."

Ngay giây sau, tiếng lòng của Diệp Hoài Hi lại vang lên:

[Ồ không đúng, đây chẳng phải là cha già của ta sao, vậy thì không sao rồi.]

Sở Hành Chu: "……?"

Chén trà vừa đến môi hắn chợt khựng lại, không nhịn được mà liếc mắt nhìn Diệp Hoài Hi đầy kỳ lạ.

Trong đầu tên này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Chỉ trong vòng ba ngày, từ một vị sư tôn nghiêm nghị, lạnh lùng mà tốt bụng, hắn đã bị biến thành… một "ông cha" già rồi sao?

Diệp Hoài Hi nhanh nhạy nhận ra có điều gì đó khác thường: "Có chuyện gì vậy sư tôn?"

[Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt này? Ngại nhận thì kỳ lạ lắm à? Chẳng lẽ thứ này trong giới tu chân là chuyện thường tình sao? Không thể nào!]

Diệp Hoài Hi nhanh chóng thay đổi lời nói: "Vậy đệ tử xin nhận, đa tạ sư tôn."

Sở Hành Chu uống một ngụm linh trà, hỏi: "Ngươi có dự định gì không?"

Diệp Hoài Hi đã tìm hiểu trước về tình hình của Thanh Tiêu Tông, lúc này rất tự tin trả lời: "Đệ tử muốn chuyên tâm học kiếm thuật và luyện đan thuật. Nghe nói Thanh Tiêu Tông có một số khóa học cơ bản, đệ tử định trước tiên tìm hiểu qua, sau này sẽ theo sư tôn học chuyên sâu hơn."

[Nếu không, bắt một học giả hàng đầu dạy học sinh tiểu học chẳng phải lãng phí tài năng sao!]

Liễu quản sự đứng bên cạnh và con bạch hổ ngồi xổm trên ghế nghe thấy vậy đều nhìn Diệp Hoài Hi đầy bất ngờ.

Sở Hành Chu gật đầu, lấy ra một cuộn ngọc giản đưa cho y.

Diệp Hoài Hi nhận lấy, mở ra xem thì thấy trong đó rõ ràng liệt kê thời gian và địa điểm các khóa học như luyện đan, luyện khí, trồng linh dược... Hóa ra đó là một bảng thời khóa biểu đã được sắp xếp rất chu đáo.

Diệp Hoài Hi cầm ngọc giản chặt hơn, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Đa tạ sư tôn, điều này thật chu đáo."

Nói xong, y đột nhiên nhớ ra một việc, liền hỏi: "Sư tôn, trên người đệ tử có điều gì không ổn không?"

Sở Hành Chu nheo mắt: "Ý ngươi là sao?"

Diệp Hoài Hi thẳng thắn hỏi: "Trên người đệ tử có mùi hương truy tung không?"

Y đã từng dò hỏi gia chủ họ Diệp, nhưng người đó không phát hiện có gì bất thường. Không rõ là do tình tiết cốt truyện bị lệch ở đâu, khiến Tạ Thanh Ngô chưa kịp ra tay, hay là hương thơm đó quá tinh vi, không dễ bị phát hiện.