Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Điêu Pháo Hôi Bị Đọc Tâm Sau [Xuyên Thư]

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở Hành Chu bình thản đáp: "Hôm đó ta đã thay ngươi xóa đi rồi." Cứ như chuyện đó chẳng đáng để nhắc tới.

Diệp Hoài Hi sững người, câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của y, nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy cũng hợp lý—

[Từ lần đầu gặp nhau, hắn đã vô tình giúp ta thoát khỏi tình thế nguy hiểm, rồi còn tặng cho ta kiếm ý và nơi ở, chuẩn bị trước cả bảng thời khóa biểu, thêm một việc nhỏ này cũng chẳng lạ.]

[Dù sư tôn trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra là người rất chu đáo, tốt bụng và đầy lòng nhân hậu!]

Trong lòng Diệp Hoài Hi đầy ắp những lời ca ngợi, nhưng khi đến miệng lại thấy khô khan, y im lặng hồi lâu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, chân thành nói lời cảm ơn: "Đa tạ sư tôn."

Đối với Sở Hành Chu, việc này chỉ là tiện tay mà làm, nhưng hắn không ngờ rằng, trong tâm trí của Diệp Hoài Hi, hắn - một Kiếm Tôn lạnh lùng được thế nhân kính sợ - lại bị tưởng tượng thành một người đầy nhân từ.

Dễ dàng tin tưởng người khác như thế... Sở Hành Chu lại càng thêm hứng thú, nhìn đôi mắt ươn ướt của Diệp Hoài Hi, khẽ cười: "Không cần khách sáo."

Tiểu bạch hổ bị bầu không khí ấm áp này làm cho cứng đờ cả người, một bước chân loạng choạng suýt nữa thì ngã khỏi ghế.

Diệp Hoài Hi phát ra một "tấm thẻ người tốt", thấp giọng cảm thán: "Sư tôn đúng là một người tốt mà!"

Liễu quản sự cười khúc khích gật đầu, còn tiểu bạch hổ thì rùng mình, bộ lông toàn thân lập tức phồng lên xù xì.

Sau khi nhìn thẳng vào mắt Sở Hành Chu trong vài giây, Diệp Hoài Hi cảm thấy hơi không thoải mái, liền quay đi và tiện miệng hỏi một câu: "Con mèo này, sao tự nhiên lại mập thế?"

"??" Tiểu bạch hổ nghiêng đầu: Ngươi có lịch sự không đấy?

Diệp Hoài Hi tiếp tục: "Sư tôn, có thể sờ nó không?" Con mèo này hình như không bình thường lắm.

Tiểu bạch hổ trợn tròn mắt, trông như bị sốc nặng.

Diệp Hoài Hi ngơ ngác: "Ch, chuyện gì vậy?" Rồi nhận ra tiểu bạch hổ đang nhìn chằm chằm vào mình.

[Chẳng lẽ nó bị ta làm hoảng sợ? Ta có gì đáng sợ sao?]

Cuối cùng y mới nhận ra: [Có vẻ như lời mình nói vừa rồi hơi có nghĩa hai mặt.]

[Không phải chứ, ngươi chỉ là một con mèo thôi, sao biết nhiều vậy?!] Diệp Hoài Hi thầm than thở không ngừng. Y quay lại, thấy ánh mắt sâu thẳm của Sở Hành Chu đang dừng trên người mình.

Trước vẻ ngoài hoàn mỹ không tì vết đó, Diệp Hoài Hi bỗng thấy ngượng ngùng, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "…Ý đệ tử là, có thể sờ mèo không?"

[Cứu với, hình như càng nói càng lạc đề! Ta thật sự rất trong sáng, thật đấy! Tin ta đi!]

May thay, dù đệ tử có vẻ không đứng đắn lắm, sư tôn ít nhất vẫn rất nghiêm trang.

"Được."

Sự xấu hổ của Diệp Hoài Hi phần nào được thái độ thản nhiên của Sở Hành Chu xoa dịu, y không kìm được mà lập tức đứng dậy, đưa tay ra chạm vào con mèo.

Y quay đầu đi, hoàn toàn không nhận ra đôi tai đỏ ửng của mình lộ hết ra ngoài.

Sở Hành Chu từ tốn bổ sung: "Mèo có thể sờ."

"!!"

Sự nóng ran vừa mới tạm lắng trên tai Diệp Hoài Hi lập tức lan ra khắp cả tai.

A a a, hình tượng của ta, coi như tiêu tan rồi! Y gào thét trong lòng, vội vàng vuốt ve con mèo để giải tỏa tâm trạng.

Không sao, sư tôn nghiêm nghị của ta chắc chắn chỉ có ý theo nghĩa đen thôi! Diệp Hoài Hi thấm nhuần tư tưởng "Chỉ cần ta không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác", lập tức tự nhủ hai lần trong đầu để trấn an bản thân.

Tiểu bạch hổ: "Gào~"

Diệp Hoài Hi khựng lại, cảnh giác lặp lại: "Gào~?"

Ánh mắt Sở Hành Chu bình thản nhìn tiểu bạch hổ, con hổ lập tức cúi đầu thua cuộc: "…Meo~"

Nhớ lại hành động đầy nhân tính của tiểu bạch hổ ban nãy, Diệp Hoài Hi khẽ hỏi: "…Ngươi hiểu tiếng người sao?"

Tiểu bạch hổ gật đầu.

Diệp Hoài Hi chần chừ: "Vậy ta, còn có thể vuốt ngươi không?"

Tiểu bạch hổ: "……"

*

May mà Sở Hành Chu không hỏi sâu về chuyện hương truy tung, Diệp Hoài Hi cũng đỡ phải bịa lý do. Sau khi vuốt ve mèo một lúc, y đã hoàn toàn vượt qua được cơn xấu hổ năm phút trước, rồi chợt nhớ ra một việc quan trọng hơn.

Y khẽ nhíu mày, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Sư tôn, đệ tử còn có một việc muốn thỉnh giáo ngài."

Tiểu bạch hổ và Liễu quản sự bị thái độ nghiêm túc này làm ảnh hưởng, không hẹn mà cùng đứng thẳng người hơn một chút.

Sở Hành Chu ngước mắt lên: “Nói.”

Diệp Hoài Hi đầy thắc mắc: “Ngài có biết, làm thế nào để trả lễ Thiên Đạo không?”

Y nghi ngờ rằng do chưa trả lễ, nên lần thứ hai Thiên Đạo hiển linh mới... khó nói thành lời như vậy.

Liễu quản sự: “???”

Tiểu bạch hổ: “???”

Liễu quản sự không nhịn được hỏi: “Tiểu công tử, ngươi nói là nguyện vọng ngươi cầu Thiên Đạo có thể thành sự thật sao?”

Diệp Hoài Hi ngạc nhiên: “Sao, không thể à?”

Tu sĩ nghịch thiên mà đi, người tu luyện chân chính nào lại cầu nguyện với Thiên Đạo chứ! Liễu quản sự còn ngạc nhiên hơn: “Hóa ra có thể sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »