Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Điêu Pháo Hôi Bị Đọc Tâm Sau [Xuyên Thư]

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Thanh Ngô mắt giật giật, lập tức giơ kiếm lên chắn. Sau khi lùi lại vài bước, hắn nghiêng đầu, phát hiện lọn tóc bên thái dương đã bị chém đứt gọn gàng.

Hắn đưa tay lên chạm vào má, ngón tay dính vài giọt máu.

Ánh mắt Tạ Thanh Ngô thoáng thay đổi, trong mắt thêm vài phần nghiêm túc. Hắn nhẹ xoay cổ tay, kiếm nhanh chóng vυ"t qua không trung.

Lưỡi kiếm lao tới, Diệp Hoài Hi lúc này linh lực đã cạn kiệt, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, ung dung chọn đúng thời điểm để nhận thua.

Lời vừa dứt, Túc Quân vung tay, lập tức dừng lại thế tấn công của Tạ Thanh Ngô. Lưỡi kiếm dừng cách trán Diệp Hoài Hi chỉ một tấc, phát ra tiếng ong ong.

"Tạ sư đệ, lớp kiếm thuật chỉ cần đến đây thôi," Túc Quân nghiêm túc nói, "Ân oán cá nhân thì lên đài, còn tìm người trả thù riêng thì vào giới luật đường."

Tạ Thanh Ngô khựng lại, "xoẹt" một tiếng thu kiếm vào vỏ.

"Vâng, đại sư huynh."

Sau khi Tạ Thanh Ngô rời đi, Diệp Hoài Hi chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.

Túc Quân kinh hãi, vội đỡ lấy cánh tay y: "Tiểu sư thúc?" Hắn cho rằng chỉ là vết thương ngoài da, chẳng lẽ mình đã bỏ sót gì sao?!

Diệp Hoài Hi ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, móc ra một viên tích cốc đan nuốt vào, từ tốn nói: "Không sao, chỉ là đói thôi."

"..." Túc Quân cạn lời.

*

Xuất Vân Phong, Diệp Hoài Hi leo lên khắp nơi một hồi, cuối cùng mới đi được một phần tư quãng đường.

Y dừng lại, thở dài một hơi. Quả nhiên dự cảm của y lúc trước là đúng, ngọn núi này sớm muộn cũng làm y chết vì leo.

Hay là... lại cầu nguyện? Diệp Hoài Hi thành tâm nhắm mắt lại.

[Thiên Đạo Thiên Đạo Thiên Đạo...]

Theo thói quen gọi ba tiếng xong, y ngập ngừng hai giây rồi quyết định thôi. Dù sư tôn bảo rằng thành tâm thì nguyện sẽ thành, nhưng đồ miễn phí lại là thứ đắt đỏ nhất, lỡ may có giá ngầm thì sao.

Diệp Hoài Hi thở dài, từ từ mở mắt, đột nhiên nhìn thấy một bóng người khiến y giật mình ngã ngửa.

Ôi trời, ai đây?!

Nhìn kỹ lại, hóa ra là Sở Hành Chu.

"Sư tôn?" Diệp Hoài Hi lẩm bẩm: "Vừa rồi chắc ta không vô tình ước gì đấy chứ? Sao linh nghiệm nhanh thế này!"

Sở Hành Chu liếc mắt nhìn y, thấy thân hình run rẩy, y phục rách nát, vết thương vẫn rỉ máu, đoán được linh lực của y lúc này đã cạn.

"Sao lại thành ra thế này?"

Diệp Hoài Hi cứng đầu đáp: "Đây không phải là thảm hại, chỉ là thiếu sức thôi!"

Sở Hành Chu nhìn xuống y, thực lực không mạnh, nhưng cái miệng lại rất cứng.

"Đánh thua sư điệt..." Diệp Hoài Hi thản nhiên kể, rồi len lén liếc nhìn sắc mặt của Sở Hành Chu, thăm dò: "Sư tôn định về núi phải không? Đệ tử mệt rồi, ngài có thể đưa đệ tử đi không?"

Sở Hành Chu không trả lời.

Cảm nhận được bầu không khí có chút lạnh lẽo, Diệp Hoài Hi cúi đầu xuống.

[Chẳng lẽ sư tôn giận vì ta thua trận? Đánh với nhân vật chính công thì khó mà thắng được.]

Y khẽ mím môi, đổi giọng: "Dường như cũng không mệt lắm..."

Ngay sau đó, Diệp Hoài Hi cảm thấy có một bàn tay đặt lên lưng y, thắt lưng bị siết chặt, cảnh vật trước mắt đột ngột thay đổi.

Diệp Hoài Hi khẽ nín thở, chưa kịp cảm thấy khó chịu thì đã đứng trong sân nhà mình.

Y thở phào nhẹ nhõm, không quên khen ngợi: "Không hổ là sư tôn, giỏi hơn Túc sư điệt nhiều!"

Sở Hành Chu nâng tay, ngón tay kẹp lấy cằm của Diệp Hoài Hi, hơi nhấc lên, khiến y lập tức im lặng.

Trên gương mặt trắng trẻo của Diệp Hoài Hi xuất hiện một vết bầm tím rõ ràng, rất bắt mắt.

Sở Hành Chu dùng ngón tay cái khẽ chạm lên đó, Diệp Hoài Hi không kìm được mà khẽ rên lên "hự" một tiếng.

[Đau đau đau!]

Sở Hành Chu giọng đầy ẩn ý: "Để lại vết này để giả vờ đáng thương à?" Nhìn bộ dạng đúng là đáng thương thật.

"Hả?" Diệp Hoài Hi ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng cằm bị giữ chặt, không thể cử động, đành dùng mắt cố gắng liếc lên, lớn tiếng phủ nhận: "Không có chuyện đó đâu!"

Trong đầu không có tạp niệm gì.

Sở Hành Chu thả tay ra: "Sao không uống đan dược?"

[Ngũ trưởng lão cho ta không ít linh đan, toàn là đan cao cấp, vết thương ngoài da này không cần thiết dùng đến.]

Diệp Hoài Hi im lặng một lát, rồi đáp: "Quên mua rồi."

[Xem ra phải chuẩn bị một ít thuốc chữa thương thông dụng.]

Ngay sau đó, Sở Hành Chu lật tay, đưa cho y một viên đan dược.

Diệp Hoài Hi nhìn hắn, trong lòng lẩm bẩm: [Đúng là người ngoài lạnh lùng, nhưng tâm lại ấm áp mà.]

"Đa tạ sư tôn!" Y ngoan ngoãn nhận lấy, ngửa đầu uống thuốc, rồi mỉm cười với Sở Hành Chu đầy biết ơn, không chút do dự mà nhắm mắt lại để luyện hóa dược lực.

Sở Hành Chu đứng đó một lúc, vươn tay ra, khẽ nắm lấy cổ y.

Người trước mắt vẻ mặt bình thản, hơi thở đều đặn, ngay cả khi mệnh môn bị người khác khống chế cũng không hề nhận ra điều bất thường.

Không chút đề phòng.

Không giống như hắn lúc ban đầu.

Ánh mắt Sở Hành Chu quét qua vết thương trên người Diệp Hoài Hi, một tia không vui thoáng qua. Hắn im lặng rời khỏi sân, vẫy tay gọi tiểu bạch hổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »