Chương 25

Chưa kịp vui mừng được bao lâu, Sở Hành Chu liền kéo y đến vách đá phía sau Xuất Vân Phong.

Nơi đây có một thác nước lớn đổ xuống, bên dưới là một hồ nước lạnh.

Diệp Hoài Hi ngạc nhiên: "Hóa ra phía sau Xuất Vân Phong lại như thế này."

Y nhìn xuống mặt đất, những tảng đá lớn bị dòng nước đυ.c khoét thành hố, trong lòng cảnh giác: Với tính cách của sư tôn, chắc không phải rảnh rỗi dẫn mình đi ngắm cảnh đâu...

Diệp Hoài Hi ngước nhìn thác nước đổ xuống như dải ngân hà, mím môi, dè dặt hỏi: "Sư tôn, ngài đưa đệ tử đến đây để luyện tập ạ?"

Sở Hành Chu đáp: "Tất nhiên."

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, giọng nói như ngọc đá chạm vào nhau, thanh thoát, nhưng lọt vào tai Diệp Hoài Hi lại như ma âm.

Ngay lập tức, Sở Hành Chu khẽ vung tay áo, mở ra một khoảng trống rộng hai người dưới thác nước, rồi nhấc bổng Diệp Hoài Hi đặt lên tảng đá lớn.

"Dựng màn chắn lên."

Chưa đợi Diệp Hoài Hi kịp phản ứng, dòng nước bị cắt ngang đột ngột khôi phục, mang theo sức mạnh vạn quân đổ ập xuống.

"!" Diệp Hoài Hi lập tức dựng màn chắn.

Dưới sức mạnh khủng khϊếp của thác nước, màn chắn bắt đầu biến dạng, y nhanh chóng gia tăng linh lực.

Cố gắng chống đỡ nửa canh giờ, màn chắn bắt đầu mờ dần.

"Phịch!"

Diệp Hoài Hi bị thác nước trên đầu đẩy khỏi tảng đá, theo dòng nước trôi vào hồ nước lạnh.

Tu sĩ có thể nhịn thở lâu, Diệp Hoài Hi cũng biết bơi, y thong thả ngâm mình dưới hồ nước, từ từ nổi lên mặt nước.

Y cử động linh hoạt, tựa như một chú cá, bơi đến bờ, tiện tay vuốt nước trên mặt, ngẩng đầu nhìn Sở Hành Chu.

"Sư tôn..."

"Ừ?"

Người trong nước tóc búi đã ướt sũng, vài sợi tóc dính vào hai bên thái dương, những giọt nước trong suốt đọng lại trên lông mi, chớp mắt một cái đã lăn xuống theo gò má.

Cả người toát lên vẻ tươi mới, sống động.

Diệp Hoài Hi lớn tiếng đùa: "Ta còn tưởng ngài sẽ bắt ta đứng trực tiếp trên tảng đá để thác nước xối thẳng vào, nếu ngã xuống thì lại leo lên, đứng đó vài canh giờ, không ngờ ngài lại cho ta dựng màn chắn."

Sở Hành Chu nhìn thoáng qua thân hình y, cười mà như không: "Ngươi đúng là không khách khí với mình nhỉ."

Diệp Hoài Hi cười hề hề.

Ngay sau đó, y nghe Sở Hành Chu nói: "Đừng chần chừ nữa, quay lại đó đi."

... Bị phát hiện rồi. Diệp Hoài Hi hậm hực.

Y chống tay lên bờ, dùng lực nhảy trở lại. Đang định phân một chút linh lực để sấy khô tóc và y phục, nghĩ lại thôi, khô rồi lại ướt, tiết kiệm được chút linh lực nào hay chút đó.

Diệp Hoài Hi tùy ý vuốt mái tóc dài ra sau tai, men theo bờ hồ quay lại tảng đá, dựng lên màn chắn, hít sâu một hơi rồi nhảy lên! Sau đó—

"Phịch!" một tiếng, Diệp Hoài Hi lại bị thác nước đẩy rơi xuống.

"?" Trên gương mặt Diệp Hoài Hi hiện lên vẻ kinh ngạc, đã bất cẩn sao?

Chưa kịp bị cuốn xuống hồ nước, y nhanh chóng đứng dậy, lần này đã chuẩn bị kỹ càng, lại nhảy lên lần nữa!

"Phịch!" Lại ngã xuống lần nữa.

Diệp Hoài Hi cau mày, phát hiện ra điều bất thường, với tu vi hiện tại của y, hoàn toàn không thể tự mình leo lên.

— Chẳng trách sư tôn vừa nãy nhìn y như thế.

Y quay đầu nhìn Sở Hành Chu đang đứng khoanh tay bên bờ hồ, mặt dày mày dạn cầu cứu:

"Sư tôn! Ta không lên được!"

Sở Hành Chu: "… Ngươi quả là biết co biết duỗi." Hắn vung tay, một khoảng trống rộng chừng một người lại được mở ra dưới thác nước.

Diệp Hoài Hi: Cứ coi như là đang khen ta đi!

"Kiểm soát tốt linh lực, đừng dùng quá sức, hãy sử dụng từng chút linh lực đến mức tối đa."

"Không bao giờ được quên luyện tập, cho đến khi nó trở thành bản năng."

Diệp Hoài Hi suy ngẫm, tập trung cảm nhận cẩn thận.

Sau vài tháng huấn luyện đặc biệt, Diệp Hoài Hi dần cảm nhận được dòng linh lực căng đầy trong kinh mạch. Một ngày nọ, trong lúc đang luyện kiếm, y đột nhiên có cảm giác khác lạ.

Y lập tức ngồi xuống, nhắm mắt điều chỉnh công pháp, đến khi mở mắt lần nữa, y đã thành công đột phá.

Chỉ trong vài tháng, Diệp Hoài Hi không những làm chủ hoàn toàn linh lực mới mẻ mà còn thành công bước vào giai đoạn Trúc Cơ. Y không kiềm được sự phấn khích, hớn hở đi tìm Sở Hành Chu, chỉ thấy hắn đang ngồi bên bàn đá trong sân, đánh cờ một mình.

"Sư tôn, ta đã Trúc Cơ rồi!"

Sở Hành Chu không ngẩng đầu, đặt một quân cờ xuống: "Không tệ."

Diệp Hoài Hi ngồi xuống đối diện hắn, lớn tiếng nói: "Sư tôn, ta đã Trúc Cơ rồi!"

Sở Hành Chu chịu không nổi: "Ta biết rồi."

Diệp Hoài Hi đang hưng phấn, sắc mặt đột nhiên thu lại.

Sở Hành Chu nhướng mày, chẳng lẽ y bị tổn thương hay cho rằng mình quá lạnh nhạt?

Diệp Hoài Hi nghiêm túc nói: "Sư tôn, bây giờ ta có thể đánh thắng Trúc Cơ tầng ba chưa?" Y xoa tay, định đi tìm lại danh dự.

"Những kẻ bình thường thì có thể." Sở Hành Chu thản nhiên nói: "Nhưng Tạ Thanh Ngô mạnh hơn Trúc Cơ tầng ba thông thường, cũng chỉ có thể năm mươi năm mươi."