Chương 26

"Ồ." Năm mươi phần trăm khả năng thắng, thế là đủ rồi.

Diệp Hoài Hi không thất vọng, chỉ có chút tò mò: "Làm sao sư tôn biết ta đang nhắc đến Tạ Thanh Ngô?"

Sở Hành Chu đáp: "Toàn bộ Thanh Tiêu Tông đều nằm trong phạm vi thần thức của ta."

"Thật vậy sao?" Diệp Hoài Hi chợt nhớ lại hôm y được Sở Hành Chu đưa lên núi. Với tu vi của sư tôn, rõ ràng không cần phải đi bộ, vậy ngày đó hẳn là cố ý xuống đón y.

Ánh mắt hắn sáng lên, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, sư tôn thật chu đáo quá!

Sở Hành Chu và Diệp Hoài Hi ngồi đối diện nhau cách một chiếc bàn đá, khoảng cách không dưới ba thước, nên không nghe được tiếng lòng của hắn. Khi ngẩng đầu lên, hắn liền thấy Diệp Hoài Hi đang nhìn mình chằm chằm với đôi mắt lấp lánh.

— Không biết lại đang suy diễn điều gì nữa.

Diệp Hoài Hi chợt nghĩ ra một điều, bèn hỏi: "Sư tôn, nếu lần sau ta có việc muốn tìm ngài, mà ngài lại không ở Xuất Vân Phong, chẳng phải chỉ cần gọi tên ngài, ngài sẽ nghe được sao?"

Y lẩm bẩm: "Nên gọi "sư tôn", "Kiếm Tôn", hay là trực tiếp gọi tên?"

Sở Hành Chu cười nhạt: "Ngươi không có truyền tin thạch à?"

Diệp Hoài Hi thản nhiên nói: "Đầu óc ta chỉ để trưng thôi mà."

Sở Hành Chu: "..."

Thấy y định nói thêm gì đó, Sở Hành Chu nhanh chóng đánh trống lảng, chỉ tay về phía tiểu bạch hổ đang ngủ trong ổ mèo, nói: "Đi tìm nó mà đấu luyện."

Diệp Hoài Hi: "?"

Tiểu bạch hổ: "?" Hổ đang ngủ ngon lành, tự nhiên tai họa rơi xuống đầu.

Mặc dù biết tiểu bạch hổ không phải mèo bình thường, nhưng... Diệp Hoài Hi lưỡng lự: "Đao kiếm không có mắt, việc này... có phù hợp không? Trông như bắt nạt kẻ yếu, ta cảm thấy không nỡ."

"???" Tiểu bạch hổ lập tức bật dậy, ngươi nghĩ ngươi đang coi thường ai thế?

Nó tức giận đi tới bên cạnh Diệp Hoài Hi, "Gào~" một tiếng, cắn vào vạt áo của y mà kéo ra ngoài.

Đi nào, ra đây tập luyện!

---

Một canh giờ sau, Diệp Hoài Hi mới ngộ ra, hóa ra kẻ yếu là chính y.

Một người một hổ đang chiến đấu hăng say, bên vách núi, cây liễu nhẹ nhàng đong đưa. Liễu quản sự đứng bên cạnh Sở Hành Chu, nói: "Lúc đầu ta còn tưởng tiểu công tử được nuông chiều, e rằng khó có thể chịu được khổ cực như vậy. Không ngờ, hắn không kêu than một tiếng."

Động tác của Sở Hành Chu khựng lại một chút. Y rõ ràng là rất nũng nịu, trong lòng cứ rêи ɾỉ mãi không thôi, nhưng quả thật rất chăm chỉ chịu khổ mà không hề hé răng.

Đến chiều, sau khi Diệp Hoài Hi luyện xong một nghìn lần kiếm pháp, y đặc biệt đến chào Sở Hành Chu: "Sư tôn, ngày mai ta sẽ tiếp tục đến lớp luyện đan. Ta vẫn sẽ hoàn thành đúng giờ việc luyện kiếm hàng ngày, sẽ không bỏ sót đâu."

Sở Hành Chu: "Ừ."

Ánh trăng lạnh lẽo tỏa xuống bầu trời, những viên dạ minh châu trên bàn đá chiếu sáng gương mặt của Sở Hành Chu.

Diệp Hoài Hi khẽ ngẩn người, trong lòng hiện lên bốn chữ: Cùng nhau tỏa sáng!

Thấy Diệp Hoài Hi ngẩng đầu nhìn mình, dường như đang chờ đợi điều gì đó, Sở Hành Chu nói: "Chuyện này cũng cần ta khen ngợi vài câu sao?"

Nghe vậy, Diệp Hoài Hi hơi đỏ mặt: "Không quên tâm ban đầu, điều này là hiển nhiên, nhưng nếu ngài muốn khen ta vài câu cũng không sao."

"..." Sở Hành Chu đứng thẳng, liếc mắt nhìn y: "Khi nào thắng được thì ta sẽ dạy ngươi kiếm quyết Trúc Cơ."

"?"

Diệp Hoài Hi tiến lại gần hơn, quan sát biểu cảm của Sở Hành Chu, thắc mắc: "Ngài lại đoán được ta định làm gì rồi sao?"

Sở Hành Chu giọng điệu thản nhiên, hỏi ngược lại: "Đã chịu khổ luyện kiếm, ngươi còn muốn giấu giếm ai?"

Nghe vậy, Diệp Hoài Hi không khỏi cảm thán: "Không hổ là sư tôn!"

[Không ai hiểu con bằng cha, người cha thân yêu của ta quả thật hiểu rõ ta mà.]

Sở Hành Chu: "…………"

Không hổ là ngươi.

*

Hôm sau, Diệp Hoài Hi luyện xong một nghìn lần kiếm quyết, rồi đến Đan Phong học. Vừa vào đại điện ngồi xuống, không lâu sau, Đào Nhược Thủy đã ngồi xuống bên cạnh y.

"Diệp sư thúc."

Diệp Hoài Hi khựng lại một chút, sao lại là ngươi nữa? Để ta xem chủ thụ định làm gì.

Y mỉm cười khách sáo: "Đào sư điệt."

Không lâu sau, Đào Nhược Thủy hỏi: "Diệp sư thúc dạo này sao không đến lớp luyện đan?"

Đào Nhược Thủy đang để ý đến hành tung của y sao? Hay là có chuyện gì đó mà y không biết?

Diệp Hoài Hi nhận ra có điều bất thường, liền nói lảng đi: "Về nhà ăn bám thôi."

"…?" Đào Nhược Thủy ngạc nhiên, "Ăn bám là ý gì?"

Diệp Hoài Hi lười giải thích, bèn đổi giọng: "Về nhà tu luyện."

Đào Nhược Thủy chăm chú nhìn y, quả nhiên cảm nhận được khí tức xung quanh Diệp Hoài Hi có sự thay đổi, thì ra đã Trúc Cơ rồi. Nghĩ lại thì cũng không có gì lạ, Diệp Hoài Hi vốn có thiên linh căn, nếu không bỏ bê tu luyện thì giờ đã sớm Trúc Cơ.

"Chúc mừng Diệp sư thúc," hắn giả vờ vô tình nói, "Sư thúc có từng thấy một con bạch hổ chưa?"