Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sa Điêu Pháo Hôi Bị Đọc Tâm Sau [Xuyên Thư]

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Bạch hổ gì?" Diệp Hoài Hi thắc mắc, trong đầu bất giác nghĩ đến con mèo trắng nhỏ trên núi luôn kêu "gào gào". "Ta chưa từng thấy."

Trong lòng y thầm đoán: Không lẽ Tiểu Bạch sau lưng mình lại đi ra ngoài xưng vương?

"Kiếm Tôn cũng không từng nuôi à?" Đào Nhược Thủy quan sát sắc mặt y, không nhận thấy điểm bất thường nào, liền nhíu mày, chẳng lẽ đã đoán sai?

Sắc mặt Diệp Hoài Hi lạnh đi vài phần: "Sư điệt có gì thì cứ nói thẳng."

Đào Nhược Thủy hơi khựng lại, không ngờ Diệp Hoài Hi lại thẳng thắn như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Chẳng lẽ nói thẳng là Tạ Thanh Ngô sau khi tỷ thí với ngươi xong thì bị một con bạch hổ tấn công, giờ đang nghi ngờ con linh thú đó có liên quan đến ngươi?

Nói là tỷ thí, thực ra Tạ Thanh Ngô cũng không có lý.

Con bạch hổ kia tu vi cao thâm, có thể tự do ra vào Thanh Tiêu Tông, nhưng ra tay không nặng, chỉ khiến Tạ Thanh Ngô bị thương nhẹ, giống như một sự răn đe hơn là trả thù.

Tạ Thanh Ngô và Đào Nhược Thủy đã tìm khắp Thanh Tiêu Tông nhưng không ai biết có người nuôi bạch hổ linh thú, thậm chí chưa từng nghe nói có bạch hổ tồn tại.

Mà gần đây, người duy nhất có hiềm khích với Tạ Thanh Ngô chỉ có Diệp Hoài Hi… thật khó để không liên kết giữa hai sự việc.

Vấn đề là từ sau ngày tỷ thí, Diệp Hoài Hi bặt vô âm tín, đến hôm nay mới đột nhiên xuất hiện ở lớp luyện đan, nên Đào Nhược Thủy mới chủ động lại gần dò hỏi.

Hắn ngừng lại một chút, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Diệp sư thúc hiểu nhầm rồi, mấy hôm trước Tạ sư huynh tình cờ gặp một con bạch hổ, nhìn rất oai phong lẫm liệt, hắn rất thích, nhưng tiếc là nó chạy quá nhanh nên mất dấu. Sư điệt tìm mãi không thấy, mới thử hỏi sư thúc xem có gặp qua không."

Diệp Hoài Hi nhìn hắn một cái: Thật à? Ta không tin đâu.

Không lẽ Tạ Thanh Ngô bị hổ cắn à? Nghĩ đến đây, Diệp Hoài Hi bỗng thấy hứng thú, hỏi liên tiếp mấy câu:

"Đào sư điệt kể cụ thể xem, Tạ Thanh Ngô gặp con hổ ở đâu, bạch hổ cao bao nhiêu, dài bao nhiêu, có đặc điểm gì, làm sao oai phong lẫm liệt?"

Đào Nhược Thủy: "… Cao khoảng năm thước, dài tầm một trượng, toàn thân trắng muốt không tạp sắc, trên trán có chữ "vương"…"

Diệp Hoài Hi tính toán một chút, cao khoảng một mét rưỡi, dài ba mét, vậy thì đúng là rất oai phong rồi. "Ừ ừ, còn gì nữa? Đánh nhau thế nào?"

Đào Nhược Thủy khựng lại, nhìn Diệp Hoài Hi với ánh mắt nghi ngờ, hắn chưa từng nhắc đến chuyện giao đấu.

"Ồ, không đánh nhau à?" Nhìn phản ứng của hắn, Diệp Hoài Hi đã hiểu ra, tiếc nuối lắc đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.

Sao ngươi có thể tỏ ra thản nhiên hóng chuyện như vậy chứ! Đào Nhược Thủy nhíu mày.

Trước mặt đạo lữ của nhân vật chính thì không thể quá kiêu ngạo, Diệp Hoài Hi hắng giọng, thu lại vẻ mặt, rồi khẽ thở dài:

"Hóa ra là tìm hổ cho Tạ sư điệt, Đào sư điệt hai lần chủ động đến tìm ta, khi thì quan tâm hành tung của ta, khi thì... suýt nữa khiến ta hiểu lầm."

Hiểu lầm?

Đào Nhược Thủy giật mình, chẳng lẽ Diệp Hoài Hi vẫn chưa buông bỏ ý nghĩ trước đây? Nhưng ánh mắt của y rõ ràng là trong sáng và lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút tình cảm yêu mến nào!

Sắc mặt hắn trở nên phức tạp, động môi, lúng túng nói: "… Ta không có ý đó… Vậy, không làm phiền nữa."

Diệp Hoài Hi trong đầu cố nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, nhưng không tìm thấy đoạn nào nhân vật công bị hổ cắn, y tiếc nuối thở dài một tiếng.

Đào Nhược Thủy ở bên cạnh nghe thấy tiếng thở dài ấy, không biết đã tự tưởng tượng ra điều gì, liền vội vàng đứng dậy đổi chỗ ngồi.

"?"

Diệp Hoài Hi kịp nhận ra, cười thầm trong lòng.

*

Sau khi buổi học luyện đan kết thúc, Diệp Hoài Hi quả nhiên thấy Tạ Thanh Ngô đang đứng ở cửa đại điện, liền lập tức tiến đến.

"Tạ sư điệt, đã lâu không gặp."

Tạ Thanh Ngô lạnh lùng liếc nhìn y: "Diệp sư thúc."

"Nếu Tạ sư điệt không có việc gì, sao không cùng ta lên đài tỷ thí?"

"Ngươi muốn khiêu chiến ta?" Tạ Thanh Ngô thoáng ngạc nhiên, liếc nhìn Diệp Hoài Hi từ trên xuống dưới, hóa ra đã Trúc Cơ rồi.

Hắn nhìn về phía Đào Nhược Thủy ở sau lưng Diệp Hoài Hi, Đào Nhược Thủy khẽ lắc đầu, ý nói vẫn chưa dò ra được gì.

Diệp Hoài Hi quang minh chính đại đưa ra lời thách đấu, hành động đúng mực, Đào Nhược Thủy tạm thời loại bỏ khả năng y có liên quan đến con bạch hổ.

Tạ Thanh Ngô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Hắn vốn đã có ác cảm với Diệp Hoài Hi, nếu lấy tu vi Trúc Cơ ra thách đấu với Luyện Khí thì quá gây chú ý, hơn nữa còn có Kiếm Tôn đứng sau lưng Diệp Hoài Hi... Tạ Thanh Ngô chỉ có thể lợi dụng cơ hội trong bài kiếm thuật để không nặng không nhẹ dạy dỗ y một chút.

Vì Diệp Hoài Hi chủ động thách đấu, Tạ Thanh Ngô lập tức đồng ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »