Chương 32

Diệp Hoài Hi nhanh chóng dựng một cái giá đơn giản ngoài đình, bắt đầu nướng thịt ngay tại chỗ, sau vài động tác thuần thục, y rắc hạt tiêu và ớt lên, mùi thịt nướng tỏa ra thơm ngào ngạt, thơm đến nỗi y suýt bay lên vì sung sướиɠ.

Liễu quản sự chưa bao giờ ngửi thấy mùi này, cảm thấy hơi lạ, còn tiểu bạch hổ thì cứ đi qua đi lại, trông rất háo hức.

Thịt cừu nướng còn chưa chín, nhưng vịt quay xem chừng đã được, Diệp Hoài Hi cắt một miếng ăn thử, để tránh lại gặp “món hỏng”.

Thấy ăn không có vấn đề gì, y mới đưa cả con vịt cho Sở Hành Chu, hỏi: “Sư tôn có ăn không?”

Sở Hành Chu ba trăm năm chưa động đến đồ ăn, vốn dĩ không mấy hứng thú, nhưng thấy Diệp Hoài Hi vui vẻ hớn hở, cả người toát ra sự tươi mới và tràn đầy sức sống, những lời từ chối cũng không nói ra nữa, đưa tay nhận lấy: “Ngươi đưa cho người khác ăn mà lại nếm thử trước à?”

Diệp Hoài Hi thấy hắn không có vẻ khó chịu, liền vội biện hộ: “Đầu bếp mà không nếm thử sao biết mặn nhạt được, đây là vì ta lo lắng cho sức khỏe của sư tôn nên mới dám thử trước, đó là tấm lòng hiếu thảo của ta!”

Rồi y lại đưa cho Liễu quản sự một con.

Liễu quản sự lắc đầu: “Đa tạ tiểu công tử, ta không ăn thịt.”

Diệp Hoài Hi thuận miệng hỏi: “Không ăn thịt hay là không ăn thức ăn từ linh thú?”

Liễu quản sự chỉ vào cây liễu lớn bên cạnh, “Đây là bản thể của ta.”

Diệp Hoài Hi ngẩn ra một chút, hóa ra là một cây liễu tu thành tinh, hợp với việc trên núi chỉ có hai người sống, "Thất lễ, thất lễ."

Y quay sang nhìn con hổ nhỏ: “Ngươi ăn không?”

Tiểu bạch hổ "ngao meo" một tiếng, sợ y không hiểu, còn kiêu kỳ gật đầu.

Vậy cũng đưa cho ngươi một cái.

Sau khi đưa xong, Diệp Hoài Hi chợt nhớ ra một chuyện, nghiêm túc nói: "Tiểu bạch hổ, ngươi có phải lén ra ngoài làm vương không?"

Tiểu bạch hổ đang vui vẻ nhai miếng đồ ăn mới lạ, nghe vậy thì lập tức cứng đờ – bị phát hiện rồi sao?

Xong đời, chẳng lẽ Kiếm Tôn sẽ gϊếŧ nó!

Mặt mèo đầy lông, Diệp Hoài Hi không nhìn ra được biểu cảm của Tiểu bạch hổ là gì, theo ánh mắt nó nhìn sang, chỉ thấy Sở Hành Chu đang từ tốn ăn thịt.

Y khó hiểu hỏi: “Ngươi nhìn sư tôn làm gì?”

Thấy Sở Hành Chu vẻ mặt bình thản, dường như chẳng nghe thấy gì, tiểu bạch hổ lập tức phản ứng lại, lắc đầu phủ nhận: “Meo meo meo meo meo!”

Ra ngoài làm yêu vương đâu phải nó, nó có gì mà phải chột dạ!

Cắm đầu ăn thịt thật nhanh.

Diệp Hoài Hi nheo mắt nhìn nó, cảm giác Tiểu bạch hổ vừa chột dạ vừa tự tin, thật là vi diệu.

---

Sau khi ăn xong thịt nướng, Sở Hành Chu nói: “Tháng sau bí cảnh Linh Xuyên mở ra, bất cứ ai đạt tới Trúc Cơ đều có tư cách tiến vào, ngươi có muốn đi không?”

Bí cảnh Linh Xuyên?

Diệp Hoài Hi biết bí cảnh này, trong tiểu thuyết, bí cảnh Linh Xuyên là một tình tiết rất quan trọng:

Đào Nhược Thủy sẽ gặp nguy hiểm sống chết trong bí cảnh, trải qua cảnh cửu tử nhất sinh và được Tạ Thanh Ngô cứu. Trong bí cảnh, Tạ Thanh Ngô sẽ nhận được truyền thừa từ một vị đại năng hàng đầu, tu vi lập tức tăng vọt lên một đại cảnh giới, đạt đến Kim Đan hậu kỳ.

Tình tiết này không chỉ thúc đẩy sự phát triển tình cảm của hai nhân vật chính, mà còn là bước đệm cho đường tu tiên thăng tiến của nhân vật công.

Diệp Hoài Hi đáp: “Ta muốn đi.” Mối thù giữa y và Tạ Thanh Ngô không thể hóa giải, thay vì ngồi chờ chết, chi bằng chủ động ra tay trước.

Sở Hành Chu đứng dậy, nói: “Lại đây.”

Diệp Hoài Hi bước đến gần, chỉ thấy Sở Hành Chu giơ tay phải lên, hai ngón tay chỉ lên trán y, một đoạn kiếm quyết lập tức xuất hiện trong thức hải của y.

Chính là ‘Đoạn Tuyết Kiếm Pháp – Trúc CơThiên’.

Sau khi ghi nhớ, Diệp Hoài Hi ngẩng đầu hỏi: “Sư tôn, ngài có biết ‘Côn Từ Đạo Quân’ không?”

Sau lưng y, Liễu quản sự và tiểu bạch hổ đột ngột quay đầu nhìn y, ánh mắt kỳ lạ.

Diệp Hoài Hi thầm nghĩ: [Nếu ta nhớ không nhầm, trong bí cảnh Linh Xuyên, đại năng truyền thừa của Tạ Thanh Ngô hình như cũng tên là Côn Từ Đạo Quân.]

Quả thật không nhầm, Sở Hành Chu nhìn Diệp Hoài Hi nói: “Ai ai cũng biết, Côn Từ từng là chưởng môn của Thanh Tiêu Tông, từng là người đứng đầu giới tu chân, cũng là... sư tôn của ta.”

“Vậy chẳng phải hắn là sư tổ của ta sao?” Diệp Hoài Hi ngừng lại một chút.

[Đây là hướng đi kỳ diệu gì thế này!]

[Trong cốt truyện, Côn Từ Đạo Quân để lại một tia tàn hồn, không chỉ ban truyền thừa mà còn thu nhận Tạ Thanh Ngô làm đệ tử, vậy chẳng phải Tạ Thanh Ngô cùng bối phận với sư tôn ta, rồi ngược lại trở thành sư thúc của ta ư??]

Nghĩ đến đây, Diệp Hoài Hi cau mày, [Thật là quá xui xẻo!]

[Sư tôn chắc không biết Côn Từ Đạo Quân còn để lại một tia tàn hồn trong bí cảnh Linh Xuyên, làm sao để nói cho ngài đây?]

Diệp Hoài Hi suy tư, [Nếu nói thẳng ra, ta lại không rõ nguồn tin từ đâu, chi bằng đợi khi trở về từ bí cảnh rồi nói sau?]

Sở Hành Chu liếc nhìn y, phát hiện Diệp Hoài Hi chỉ chú ý đến quan hệ sư đồ giữa hắn và Côn Từ, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong lời nói của hắn, bất giác cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Hắn khẽ thở dài, hiếm khi có lòng tốt khuyên nhủ: “Ra ngoài trải đời, nhớ phải cẩn thận hơn.”